Bạch Trân Trân cảm thấy khó tin, không nhịn được hỏi: "Sao hôm nay cậu nhanh như vậy? Tôi nhớ hình như cậu..."
Nói tới đây, Bạch Trân Trân nghẽn lại, bởi vì cô rà soát ký ức của mình một vòng, lại không có nội dung liên quan tới Trân Ny Phất làm việc.
Cô mơ màng nhìn Trân Ny Phất, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy: "Sao cậu... không đúng, không nên như thế này."
Bạch Trân Trân lẩm bẩm, hiển nhiên không thể chấp nhận kết quả như thế này lắm.
Cô cảm thấy năng lực làm việc của mình rất tốt, cho dù kém hơn Trân Ny Phất một chút, nhưng cũng không tới mức kém tới mức này?
Trân Ny Phất không quan tâm sự thay đổi cảm xúc của Bạch Trân Trân, cô ấy đặt đống văn kiện đó về chỗ, lúc này mới nói.
"Trân Trân, cậu nghĩ lung tung gì vậy? Tôi vào công ty nhiều năm như vậy, nếu năng lực còn không bằng cậu, vậy không phải đổ sông đổ bể rồi sao?"
Miệng của Trân Ny Phất vẫn rất giỏi ăn nói, hơn nữa cô ấy giống như có thể nhìn thấu Bạch Trân Trân đang nghĩ gì, cho dù Bạch Trân Trân không nói gì, Trân Ny Phất cũng có thể đoán chuẩn xác suy nghĩ của cô, sau đó trấn an cảm xúc của cô trước khi trong lòng cô sinh ra cảm giác khó chịu.
Một lần hai lần có thể nói là tình cờ, nhưng sau khi quá nhiều lần, Bạch Trân Trân không cảm thấy tình cờ nữa.
Cô cảm thấy mình phải nói chuyện đàng hoàng với Trân Ny Phất, nhưng vẫn chưa mở miệng, điện thoại của Trân Ny Phất reng lên.
Trân Ny Phất nghe điện thoại, dường như đầu dây bên kia là giọng nam, anh ta nói gì đó với Trân Ny Phất, cảm xúc của Trân Ny Phất rất kích động, cãi nhau một trận với đối phương.
Sau khi cúp máy, Trân Ny Phất đột nhiên mất đi dáng vẻ tự tin vừa rồi, nằm bò lên bàn khóc to.
Nhìn Trân Ny Phất đột nhiên khóc tới tê tâm liệt phế, Bạch Trân Trân cũng quên mất trước đó mình muốn hỏi gì.
Cô vội vàng đi lên, dịu dàng an ủi Trân Ny Phất, dưới sự an ủi của cô, cuối cùng Trân Ny Phất cũng bình tĩnh lại.
"Trân Trân, là Kiệt Ny gọi điện thoại cho tôi..."
Kiệt Ny?
Cái tên này nghe có hơi xa lạ, nhưng hình như lại có chút quen thuộc, tựa như đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó.
"Kiệt Ny, bạn trai của tôi đó, tôi từng nói với cậu rất nhiều lần, nhìn bộ dạng của cậu... không phải cậu đã quên chuyện này rồi chứ?"
Trân Ny Phất mang vẻ mặt rất khoa trương, cô ấy thậm chí quên cả khóc, nắm lấy cánh tay Bạch Trân Trân ra sức lắc.
"Trân Trân, cậu không để ý tới tôi chút nào, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần chuyện của tôi và Kiệt Ny rồi, nhưng cậu căn bản không nghe lọt tai, tôi coi cậu là bạn, cậu coi tôi là gì?"
Bạch Trân Trân: "..."
Trân Ny Phất tức giận như vậy, Bạch Trân Trân mới nhớ ra chuyện liên quan tới bạn trai Kiệt Ny của Trân Ny Phất.
Cô nhớ Trân Ny Phất từng nói với cô, Kiệt Ny và cô ấy đã hẹn hò năm sáu năm rồi, nhưng vẫn chưa nhắc tới chuyện kết hôn, mới đầu Trân Ny Phất còn hi vọng kết hôn, nhưng bây giờ đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ kết hôn rồi.
"Kiệt Ny quá nghèo, anh ấy chỉ là một cảnh sát nhỏ mà thôi, nhiều năm như vậy, không thăng chức không nói, lương cũng không cao, cơ bản không thể đảm đương cuộc sống của hai người bọn tôi."
Nhắc tới bạn trai mình, Trân Ny Phất giống như mở hộp thoại, dục vọng bóc phốt vốn không dừng được, cô ấy lải nhải nói chuyện về Kiệt Ny, dù sao lời trong ý ngoài chỉ có một.
Làm cảnh sát không có tương lai, vẫn nên tìm một người đàn ông trẻ trung tài tuấn, điều kiện gia đình tốt mới được.
"Trân Trân, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, còn có hàng tá thời gian và cơ hội, cậu đừng bắt chước tôi, tìm một người đàn ông không có bản lĩnh cũng không có năng lực như vậy, nhiều năm như vậy toàn dựa vào tôi..."
Bạch Trân Trân lại bị ép nghe Trân Ny Phất kể khổ.
Dù sao thì trong lòng Trân Ny Phất, cuộc đời của cô ấy đã bị Kiệt Ny hủy hoại, cô ấy muốn sống tốt cũng không được.
"Vậy vì sao hai người không chia tay?"
Bạch Trân Trân không thể hiểu Trân Ny Phất đang nghĩ gì, cô ấy đã không còn tình cảm với Kiệt Ny nữa, lại cảm thấy ở cùng anh ta không có tương lai gì, vì sao còn phải buộc vào nhau, tổn thương lẫn nhau chứ?
"Hai người cũng chưa kết hôn, cậu lấy lý do tình cảm bất hòa chia tay với anh ta là được rồi."
Trân Ny Phất: "..."