"Một, hai, ba..."
Lúc Lâm Yến Bình chuẩn bị dùng móng tay cắt đứt cổ họng của mình, cô ấy đột nhiên phát hiện mình không thể khống chế thân thể này nữa.
Sắc mặt của cô ấy bỗng nhiên thay đổi, vẻ bình tĩnh duy trì từ nãy đến giờ đã biến mất không còn lại gì, rõ ràng móng tay đã đặt trên cổ, chỉ cần dùng lực là đã có thể đâm mấy cái lỗ máu trên cổ, thế nhưng trớ trêu là đúng ngay lúc này, cô ấy không thể khống chế thân thể của mình.
Một giây sau, Lâm Yến Bình nhìn thấy trên cánh tay của mình bốc lên ngọn lửa màu vàng, tốc độ thiêu đốt của đám lửa đó cực nhanh, thuận theo máu của cô ấy rất nhanh đã lan tràn vào toàn thân.
Đau đớn như bị xé thành từng mảnh lan tỏa ra từ sâu trong linh hồn, Lâm Yến Bình há miệng, dường như muốn hét lên thảm thiết, nhưng lúc này giọng nói của cô ấy đã bị tước đoạt.
Khứu giác, thính giác, thị giác...
Năm giác quan của Lâm Yến Bình dần dần bị tước đi, và theo sự biến mất lần lượt của năm giác quan này, Lâm Yến Bình cũng vô phương tiếp tục khống chế thân thể này, cô ấy gào thét trong im lặng, sương mù màu đen dày đặc tiêu tán từ trong thân thể Lâm Yến Bình, có điều chỉ trong chốc lát đã biến mất sạch sẽ.
Cảm giác áp bức như núi lớn đang đè biến mất tại thời khắc này, sau khi nhận thấy điều này, Bạch Trân Trân chậm rãi mở mắt.
Cô nhìn thấy Lâm Yến Bình đang nhắm mắt nằm dưới đất.
Lúc này trông Lâm Yến Bình cực kì thê thảm, cô ấy nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng cực kỳ yếu ớt, cánh tay của cô ấy bị thương rất nghiêm trọng. Máu thịt bị lật sang hai bên, thậm chí Bạch Trân Trân có thể nhìn xương trắng của cô ấy. Dáng vẻ của cô ấy rất thê thảm, nhưng cô ấy còn sống.
Tà ma chiếm cứ thân xác của Lâm Yến Bình đã biến mất, đã bị trục ra khỏi thân thể này.
Hai chân Bạch Trân Trân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, cô xòe bàn tay thấy trong lòng bàn tay xuất hiện một vết thương sâu tới xương, máu thịt chảy ra bên ngoài, nhìn cực kì đáng sợ.
Trước đó Lâm Yến Bình dùng tính mạng thân thể này bức bách Bạch Trân Trân xuất hiện, tay của cô ấy đã đặt ở trên cổ, nếu như Bạch Trân Trân không xuất hiện, Lâm Yến Bình nhất định sẽ giết bản thân. Và động tác Bạch Trân Trân đẩy cửa tủ quần áo đã xác định dưới tình huống cô không mở mắt Lâm Yến Bình không thể nhìn thấy mình, khi xác nhận suy đoán của mình, trong đầu Bạch Trân Trân liền nảy ra một ý nghĩ điên cuồng.
Lâm Yến Bình là một quái vật khổng lồ, Bạch Trân Trân vô cùng xác định, nếu như mặt đối mặt, mình nhất định không phải là đối thủ của Lâm Yến Bình. Nếu như không nhờ cô ấy bị quy tắc quản chế trói buộc, đối phương sẽ dễ dàng nghiền nát cô dễ như đang nghiền nát một con kiến. Nhưng quy tắc đã trói buộc cô ấy, khiến Lâm Yến Bình không thể trực tiếp dùng sức mạnh của mình làm tổn thương cô, Lâm Yến Bình nhất định phải thông qua đồng ý của Bạch Trân Trân, tạo dựng liên hệ với cô thì mới có thể đối triển khai tấn công với cô.
Bạch Trân Trân nhớ rõ máu huyết của mình ẩn chứa công đức chi lực khổng lồ, dùng máu của cô vẽ bùa chú thì hiệu quả sẽ tốt hơn dùng chu sa vẽ. Nếu như cô rót máu của mình vào trong thân thể Lâm Yến Bình thì sao?
Ý nghĩ này rất điên cuồng, bởi vì Bạch Trân Trân không chắc rốt cuộc máu của mình có thể dẫn đến hiệu quả hay không, cô cũng không biết mình làm như vậy liệu có phá vỡ quy tắc, đưa mình vào trong hiểm cảnh hay không.
Nhưng Bạch Trân Trân có thể xác định là, nếu như cô thật sự mở mắt, để Lâm Yến Bình thấy cô, cô nhất định sẽ rơi vào thế yếu, đến lúc đó không chừng ngay cả sở hở để phản kháng cô cũng không có.
Liều mạng, dùng xe đạp thành mô – tơ.
Có một vài thời điểm, Bạch Trân Trân là một tên đánh cược điên cuồng, ngồi chờ chết không phải là tính cách của cô, cô cũng sẽ không để mặc cho mình bị đối phương nắm mũi dẫn đi. Cho nên cô cắt bàn tay của mình, dựa vào cảm giác xác định vị trí của Lâm Yến Bình, sau đó thông qua vết thương rót máu của mình tiến vào trong thân thể Lâm Yến Bình.
Sự thật chứng minh, cô thành công rồi, máu của mình gây tổn thương rất lớn đối với tà ma, tà ma chiếm cứ thân xác Lâm Yến Bình có thể nhập vào người bình thường là Lâm Yến Bình, nhưng không thể ngăn cản sức mạnh của máu huyết của Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân quyết đoán tận dụng triệt để, thấm máu vẽ bùa trên mu bàn tay của mình, cuối cùng đã khiến vết thương đang chảy máu ngừng lại, vết thương dữ tợn dưới tác dụng của bùa chú cũng đã lành lại một chút.