Sau khi làm xong, Bạch Trân Trân vẽ bùa trên cánh tay của Lâm Yến Bình, sau đó kéo quần áo của đối phương xuống, băng bó đơn giản vết thương của cô ấy.
Sau khi làm xong mọi việc, sắc mặt Lâm Yến Bình đã tốt lên rất nhiều, Bạch Trân Trân thở dài một hơi.
Cô ngồi xụi lơ trên mặt đất, nhìn dáng vẻ chật vật của mình, nhìn sang dáng vẻ chật vật của Lâm Yến kia, không nén được nở nụ cười khổ.
Cũng may kết quả không bết bát tới mức đó, cô còn sống, Lâm Yến Bình cũng còn sống, tà ma chiếm cứ Lâm Yến Bình tạm thời đã lui đi, chí ít trước khi chuông ra chơi reo lên, hai người bọn họ vẫn an toàn.
Lâm Yến Bình nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, Bạch Trân Trân bị quản chế ở thân thể nhỏ bé hiện tại, không thể chuyển dời Lâm Yến Bình lên mặt bàn nằm, chỉ có thể để đối phương nằm trên mặt đất như thế. Có điều chờ đến khi Bạch Trân Trân khá hơn, cô dùng máu vẫn chưa khô đặc của mình vẽ một lèo mấy bùa chú cho Lâm Yến Bình, cuối cùng đã khiến sắc mặt trắng bệch của cô ấy khôi phục một chút huyết sắc.
Nhìn sắc mặt đã hơi hơi bình thường của Lâm Yến Bình, Bạch Trân Trân thở hắt ra một hơi. Cô đứng lên, vừa mới đứng dậy chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, suýt nữa ngã xuống đất.
Thân thể này của mình quá yếu ớt, thân thể của một đứa trẻ, nếu bị mất máu quá nhiều thì bị hao tổn là chuyện rất bình thường, Bạch Trân Trân vịn cái bàn đứng một hồi, cuối cùng đã đỡ hơn chút.
Cô hoạt động gân cốt giây lát, kiểm tra qua loa lễ đường để bảo đảm nơi này không ẩn giấu bom mìn gì, sau khi vội vàng kiểm tra xong, cô lại trở về bên người Lâm Yến Bình.
Lâm Yến Bình nằm dưới đất nhắm nghiền hai mắt, dường như vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bạch Trân Trân cau mày, cô ấn huyệt Nhân Trung của cô ấy. Sau khi thay phiên ấn huyệt Nhân Trung, Hổ Khẩu, da của cô ấy tưởng chừng như sắp bị Bạch Trân Trân bóp nát thì cuối cùng Lâm Yến Bình đã yếu ớt tỉnh lại.
Cô ấy mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt non nớt, Lâm Yến Bình cảm thấy gương mặt này có phần quen mắt, không nhịn được hỏi một câu: "Con là ai thế?"
Cô ấy vừa hỏi một câu, cảm giác đau đớn trên cánh tay đã cuốn tới, kích thích thần kinh của Lâm Yến Bình, cô ấy đau tới mức kêu một tiếng, vô thức nâng cánh tay lên nhìn giây lát.
Bởi vì công cụ có hạn, vết thương của Lâm Yến Bình được băng bó qua loa, nhìn tựa là bao cho có.
Sau khi thấy cảnh này, Lâm Yến Bình ngây ngẩn cả người, trong đầu chỉ toàn sự mông lung.
Cô không có ký ức lúc thân thể mình bị tà ma chiếm cứ cho nên cũng không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, miệng vết thương kia truyền tới cảm giác đau đớn liên tục khiến Lâm Yến Bình không nén nổi đau mà kêu ra tiếng.
"Đau quá đi..."
Khóe miệng Bạch Trân Trân mấp máy, nhẹ giọng nói: "Đúng là rất đau, đã sâu tới mức thấy xương rồi, lại còn chảy nhiều máu thế nữa, nếu vết thương không đau mới kỳ lạ."
Vừa nói dứt câu, Lâm Yến Bình lại ngẩn người, cô ấy cố hết sức ngồi dậy từ dưới đất, nhìn Bạch Trân Trân ngồi xổm ở bên cạnh mình, nín nhịn đau đớn hỏi: "Con là ai? Cô bị sao thế? Con..."
Không đợi đối phương nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời cô ấy.
"Được rồi, thời gian cấp bách, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Tôi là Bạch Trân Trân, đồng nghiệp của Chu Hưng Phong, ông ấy biết cô gặp phải phiền toái nên bảo tôi đến cứu cô..."
Cô tổng kết sự việc lại nói cho Lâm Yến Bình, mặc dù không nhiều lời nhưng hàm lượng tin tức thì to lớn. Sau khi Lâm Yến Bình nghe hết lời Bạch Trân Trân nói, cả người đều sững sờ, cô ấy ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, mãi hồi lâu vẫn không bình tĩnh được.
Mình bị tà ma chiếm cứ thân thể? Là Chu Hưng Phong phát hiện điểm bất thường của cô ấy nên cố ý tìm Bạch Trân Trân cứu cô ấy? Tiểu học Nam Quốc trở thành Âm Sát Địa, hiện tại bọn họ đang ở bên trong quỷ quái, bất cứ lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm?
Những lời Bạch Trân Trân nói đối với Lâm Yến Bình chẳng khác nào là truyện cổ tích Nghìn Lẻ Một Đêm, rất khó khiến cho người ta tin tưởng.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của đối phương, cuối cùng Lâm Yến Bình đã so sánh gương mặt của cô với người trong kí ức.
Cô ấy đã từng gặp Bạch Trân Trân, đối phương rất xinh đẹp. Một cô gái đẹp tinh tế thế chỉ gặp một lần sẽ rất khó quên. Lâm Yến Bình đã từng bàn luận với Chu Mộ Bạch, không rõ vì sao Bạch Trân Trân làm nhập liệm sư. Phải biết nét đẹp của Bạch Trân Trân rất đặc biệt, thu hút diễm lệ, nhưng cũng xen lẫn một loại khí chất đặc biệt, nếu như cô tham gia hoa hậu Hương Giang thì chắc chắn sẽ xứng đáng với hạng nhất. Đi tham gia hoa hậu Hương Giang, sau đó tiến vào ngành giải trí, dựa vào vẻ đẹp của cô khẳng định sẽ thành danh ở trong giới giải trí, trở thành đại minh tinh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng Bạch Trân Trân không lựa chọn đi con đường này, ngược lại trở thành một nhập liệm sư, suốt ngày dính líu với thi thể.