Đương nhiên Lâm Yến Bình không có ý kỳ thị nhập liệm sư, chẳng qua là cô ấy cảm thấy rõ ràng Bạch Trân Trân còn có lựa chọn tốt hơn, làm một nhập liệm sư thật sự là uổng cho vẻ đẹp xuất chúng của cô.
Nhưng Chu Mộ Bạch nói cho Lâm Yến Bình, Bạch Trân Trân thật lòng yêu công việc của mình, mơ ước lớn nhất của cô ấy chính là trở thành nhập liệm sư xuất sắc nhất Hương Giang.
"Đây cũng chính là điều tôi bội phục nhất ở cô Bạch, rõ ràng cô có thể đi một con đường nhẹ nhàng và cũng càng thêm dễ dàng được người khác thấu hiểu, nhưng cô không lựa chọn con đường khác, ngược lại đi một con đường mà người thường không thể hiểu được."
Chu Hưng Phong là nhập liệm sư, mặc dù Chu Mộ Bạch không có thừa kế nghiệp cha, nhưng anh ta cũng biết làm một nhập liệm sư gian nan đến cỡ nào. Ngoại trừ gặp phải đủ loại kỳ thị ngầm, sau khi trở thành nhập liệm sư, bởi vì tính đặc thù của công việc này, bạn bè và người thân trước đó đều sẽ dần dần rời bước, ít khi liên hệ. Dù sao dù là nghề nhập liệm sư cho mọi người thể diện nhất, nhưng bọn họ có dính líu với thi thể, đối với người Hương Giang mê tín thì bọn họ vẫn mang ý nghĩa chẳng lành.
Chu Mộ Bạch cũng bởi vì Chu Hưng Phong là nhập liệm sư cho nên trước khi gặp được Lâm Yến Bình, anh ta mãi mà không tìm được người yêu, dù là anh ta chung đụng với người ta rất tốt, nhưng chỉ cần người ta biết cha của anh ta là làm nghề gì thì đều sẽ lựa chọn chia tay với anh ta. Và thật ra ngay cả bản thân Chu Mộ Bạch cũng có thành kiến với cái nghề nhập liệm sư này. Lúc anh ta không biết thân phận Bạch Trân Trân đã từng sinh ra tình cảm ái mộ, nhưng khi biết Bạch Trân Trân làm việc tại nhà tang lễ, đồng thời cũng là một nhập liệm sư giống như cha của anh ta, những tình cảm ái mộ đó đã tan thành mây khói.
Tình cảm của Chu Mộ Bạch và Lâm Yến Bình rất tốt, cho nên những lời này anh ta không có giấu diếm Lâm Yến Bình, cho nên Lâm Yến Bình cũng có mấy phần hiểu rõ về Bạch Trân Trân.
Có điều...
Lâm Yến Bình chần chờ nói: "Không phải cô là nhập liệm sư sao? Chẳng lẽ còn kiêm nghề bà mo?"
Bạch Trân Trân sửa lời của đối phương, nói: "Không phải bà mo, là Huyền Thuật Sư, lần này tôi đi cùng người hiệp hội Huyền Môn."
Cô đoán mình chỉ là một kẻ biết lõm bõm rất khó để Lâm Yến Bình tín nhiệm mình hoàn toàn, bèn dứt khoát nói cô là đi cùng người hiệp hội Huyền Môn đến đây, ngoại trừ kẻ biết lõm bõm là cô ra thì còn có rất nhiều Huyền Thuật Sư có thực lực mạnh mẽ tới.
"Cô yên tâm đi, những Huyền Thuật Sư đó rất đáng tin cậy, có lẽ chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ cứu chúng ta ra."
Sau khi Lâm Yến Bình tỉnh lại, Bạch Trân Trân có nhắc hai lần chuyện cô bị tà ma chiếm thân xác, nhưng không biết có phải là Lâm Yến Bình nghe không hiểu hay không, không có nói thêm cái gì về việc này. Thấy cô ấy cố ý tránh đề tài này, Bạch Trân Trân rất tinh tế không tiếp tục hỏi nữa.
Ai ai cũng đều có bí mật, có lẽ đối với Lâm Yến Bình, bị tà ma chiếm cứ thân xác là có gì đó khó nói, cô ấy không muốn nói, Bạch Trân Trân cũng sẽ không bắt buộc cô ấy nói ra.
Ngược lại là Lâm Yến Bình thấy Bạch Trân Trân không ép buộc cô ấy nói thì có chút bất an. Thấy Bạch Trân Trân đứng lên, có vẻ là chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi, Lâm Yến Bình cũng vội vàng đứng lên theo.
"Trân Trân, cô muốn rời khỏi đây sao? Chúng ta không đợi ở đây à sao?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Tà ma chiếm thân thể của cô đã rời đi rồi, trước khi tiếng chuông ra chơi vang lên, có lẽ chúng ta sẽ an toàn, tôi muốn tìm điểm yếu của nơi quỷ quái này, xem xem có thể rời khỏi nơi này hay không."
Mặc dù con tà ma chiếm cứ thân xác Lâm Yến Bình đã tạm thời giải quyết, nhưng Bạch Trân Trân chưa quên còn có một Tôn Tiểu Hồng nhất mực tìm cô. Tà ma chiếm cứ thân xác Lâm Yến Bình không biết đang ở đâu, có lẽ cân bằng của nơi quỷ quái này sẽ bị phá hoạt. Tôn Tiểu Hồng và những người bạn kia của cô ta có thể nhìn thấy Bạch Trân Trân và Lâm Yến Bình. Nếu như không nhanh chóng thoát khỏi quỷ quái thì một khi bị bọn họ bám theo, Bạch Trân Trân hoài nghi cái mạng này của mình sẽ không đủ để cho bọn chúng chơi.
Cánh tay của Lâm Yến Bình vẫn đang vô cùng đau đớn, bởi vì mất máu quá nhiều nên hiện tại cô ấy không nhấc lên nổi tí sức lực nào.
Thấy Bạch Trân Trân muốn đi, Lâm Yến Bình không nhịn được nói: "Chẳng lẽ chúng ta không thể trốn ở chỗ này sao? Tôi biết nơi này có một tầng hầm, ngoại trừ giáo viên ra, học sinh không biết, trốn ở bên trong, có lẽ chúng ta có thể chờ đợi được tới khi những Huyền Thuật Sư đó tới cứu chúng ta."