Lâm Yến Bình đã nắm rõ đại khái tình cảnh hiện tại của bọn họ, cô ấy ngẫm nghĩ, nói cho Bạch Trân Trân biết đằng sau lễ đường có một tầng hầm, căn phòng dưới đất kia rất bí ẩn, các học sinh không biết, bọn họ có thể trốn ở đó.
"Tôi bị thương, cũng không giúp được việc gì, bây giờ cô đang trong thân xác của trẻ con, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, chưa hẳn có thể đánh thắng đối phương. Chỗ đó rất bí ẩn, tôi vào một dịp rất tình cờ mới biết, nếu như vào trong đó, tôi dám cam đoan những học sinh kia sẽ không tìm thấy chúng ta."
Nói xong, Lâm Yến Bình đã kéo tay Bạch Trân Trân, ngữ khí của cô ấy rất thành khẩn, dường như là đang thật sự suy tính vì cả hai.
Sau khi nghe nói như thế, lông mày Bạch Trân Trân hơi nhíu lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Yến Bình, bình tĩnh nói.
"Những học sinh đó không phải là học sinh bình thường."
Lâm Yến Bình sửng sốt giây lát: "Cái gì?"
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Ban nãy tôi đã nói rồi, những học sinh kia là tà ma hóa thân thành, học sinh bình thường không biết chỗ tầng hầm, nhưng chưa hẳn bọn nó không biết, nếu như trốn vào đó, chẳng phải là chúng ta sẽ như rùa trong hũ bị bọn họ bắt được rồi sao?"
Lâm Yến Bình mấy máy môi, dường như còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại bị Bạch Trân Trân ngắt.
"Được rồi, biện pháp của cô vô dụng, vẫn nên nghe tôi đi, nếu như cô muốn rời khỏi nơi nay thì đi sau lưng tôi. Đương nhiên, nếu như cô muốn ở lại nơi này cũng không phải không thể, mục tiêu của những học sinh kia là tôi, đi theo tôi cô có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, một người trốn thì tỉ lệ cô chạy thoát rất lớn."
Bạch Trân Trân dùng ngữ điệu bình tĩnh nói lên hiện thực này.
Tôn Tiểu Hồng xem Bạch Trân Trân như con mồi, người cô ta muốn là Bạch Trân Trân, hiện tại có lẽ Lâm Yến Bình đối với Tôn Tiểu Hồng không có ích lợi gì. Đi theo mình, Lâm Yến Bình ắt sẽ gặp phải một chút nguy hiểm.
"Thời gian của tôi không nhiều lắm, cho nên cô muốn trốn ở tầng hầm một mình, hay là đi theo tôi tìm một con đường sống?"
"Có điều tôi phải nói trước, đi theo tôi có lẽ cô sẽ gặp phải nguy hiểm, hiện tại thân thể này của tôi đã thế này, chưa hẳn có thể bảo vệ cô chu toàn, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, tôi nhất định sẽ đặt bảo vệ mình lên đầu..."
Môi Lâm Yến Bình mấp máy, vẻ mặt tỏ rõ vẻ do dự và bối rối, cô ấy vừa định nói cái gì thì thấy một con hạc giấy đang phe phẩy cánh bay từ ngoài cửa vào.
Lực chú ý của Lâm Yến Bình lập tức bị hấp dẫn.
"Đó là cái gì?"
"Sao hạc giấy biết bay?"
Lâm Yến Bình ngây ngẩn cả người, trông như chưa từng va chạm xã hội, cô ngơ ngác nhìn hạc giấy bay vào, sau khi con hạc giấy bay vào có dừng lại giây lát giống như là đang tìm kiếm cái gì, rất nhanh đã xác định được vị trí của Bạch Trân Trân.
Hạc giấy bay về phía Bạch Trân Trân, bay vòng quanh cô vài vòng, sau đó mới chậm rãi hạ xuống, còn Bạch Trân Trân vươn tay ra, nhận hạc giấy hạ xuống.
Hạc giấy rơi vào trong tay Bạch Trân Trân, biến hóa thành ánh sáng màu vàng lung linh tan vào trong thân thể của cô.
Nhìn thấy khung cảnh ngoài sức tưởng tượng và hoàn toàn vượt ra khỏi định lý của khoa học, Lâm Yến Bình ngây ngẩn cả người, cô ấy ngơ ngác hỏi.
"Đó là gì?"
Bạch Trân Trân đáp: "Đó là hạc giấy."
Lâm Yến Bình: "..."
Ý cô hỏi không phải ý này.
Nhưng Bạch Trân Trân không có giải thích thêm với Lâm Yến Bình.
Vừa rồi cô thả ra mười mấy con hạc giấy, nhưng số bay trở về chỉ có một con, hạc giấy này là bay trở về từ lầu ký túc xá của giáo viên, nó nói cho Bạch Trân Trân biết, điểm yếu của chỗ quỷ quái mà cô đang ở là ở lầu ký túc xá của giáo viên.
Thấy Bạch Trân Trân không chịu nói cái gì với mình, trong lòng Lâm Yến Bình cảm thấy hơi khó chịu.
"Trân Trân, đây là bí mật gì sao? Cô thật sự không thể nói cho tôi biết?"
Bạch Trân Trân lắc đầu, không nói thêm gì, cất bước đi ra ngoài lễ đường.
Cũng may lầu hoạt động của lễ đường và lầu ký túc xá của giáo viên là cùng một điểm, đỡ nhọc cho Bạch Trân Trân đi băng qua bãi tập chạy đến lầu thí nghiệm.
Nán lại bên trong quỷ quái này thời gian càng dài, Bạch Trân Trân cảm thấy càng nguy hiểm, cảm giác nguy hiểm đó khác với cảm giác khi đối mặt với Lâm Yến Bình.
Cô có một cảm giác, nếu như mình ở trong quỷ quái này thời gian quá dài, rất có thể sẽ bị quỷ quái đồng hóa, trở thành một bộ phận của nơi này.
Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể ở nán lại ở đây nữa.
Tốc độ của Bạch Trân Trân rất nhanh, chưa qua một lát đã đến cửa lễ đường.
Lâm Yến Bình cắn môi một cái, mặc dù còn rất nhiều chỗ không rõ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Bạch Trân Trân.
Hai người đi ra lễ đường, nhanh chóng đi về phía lầu ký túc xá.