Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 963 - Chương 963:

 Chương 963: Chương 963: Chương 963:

Lầu hoạt động và lầu dạy học được xây dựng song song, khoảng cách giữa hai tòa lầu cũng không xa, hai người chạy bộ qua đó thì nhiều lắm là chỉ mất ba phút.

Lâm Yến Bình mất máu quá nhiều, con tà ma vừa rồi sau khi thoát ra thân thể của cô ấy cũng gây tổn thương cho thân thể của cô ấy, cho nên khi chạy trốn, hiển nhiên tốc độ của cô ấy sẽ chịu ảnh hưởng.

Sau khi đi ra khỏi lễ đường, cô ấy có hơi không chịu nổi, tốc độ dần dần chậm lại.

Thấy Bạch Trân Trân càng chạy càng xa, thậm chí chưa từng có dấu hiệu quay đầu nhìn cô ấy, Lâm Yến Bình thở hổn hển, run giọng hô: "Trân Trân... Tôi chạy không nổi nữa..."

Cô ấy thật sự chạy hết nổi rồi, trên người không còn chút sức gì, tay chân bủn rủn, cảm thấy đi thêm mấy bước nữa mình sẽ ngất ngay.

Bạch Trân Trân nghe vậy, dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lâm Yến Bình.

Lúc này sắc mặt Lâm Yến Bình trắng bệch, vết thương Bạch Trân Trân đã băng bó đơn giản trước đó cũng bắt đầu rướm máu ra ngoài, tay Lâm Yến Bình nắm vết thương của mình, trông tình trạng rất tệ.

Bạch Trân Trân thấy thế, bước nhanh quay về, vươn tay đỡ cô ấy.

"Cô không sao chứ?"

Lâm Yến Bình lắc đầu, suy yếu nói: "Tôi không sao, chỉ là trong người không còn sức nữa."

Thấy Bạch Trân Trân nhăn mày lại, dường như tâm trạng không tốt lắm, trong lòng Lâm Yến Bình hơi hồi hộp chút, cho là cô không muốn mang theo mình, thế là bèn nói: "Trân Trân, tôi không sao, tôi có thể kiên trì được, cô đừng mặc kệ tôi..."

Nói xong, cô ấy vươn tay kéo vạt áo của Bạch Trân Trân, cố gắng ra vẻ kiên cường, muốn Bạch Trân Trân tin tưởng cô ấy có thể đuổi kịp.

Mày của Bạch Trân Trân nhíu chặt hơn: "Không phải cô nghĩ tôi sẽ vứt bỏ cô lại chứ?"

Lâm Yến Bình mím môi, thề thốt phủ nhận nói: "Không có, Trân Trân, sao tôi có thể nghĩ cô như vậy chứ?"

Có điều mặc dù ngoài miệng cô ấy nói không có nghĩ về cô như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân có gì đó sai sai.

Bạch Trân Trân: "..."

Thời gian không còn sớm, có lẽ chẳng mấy chốc nữa tiếng chuông tan học sẽ vang lên, Bạch Trân Trân không muốn thảo luận chuyện nhỏ này với Lâm Yến Bình, quyết đoán bế ngang cô ấy lên.

Lâm Yến Bình không phòng bị, đột nhiên bị chới với, cô ấy hoảng hốt thét lên, vô thức vươn tay vòng cổ của Bạch Trân Trân.

Khi phát hiện mình được Bạch Trân Trân bế lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Yến Bình ửng đỏ.

"Trân Trân, thế này không tốt lắm thì phải?"

Vóc người Lâm Yến Bình không cao, chỉ có chừng một mét năm mươi lăm, dáng người cô ấy mảnh dẻ, ước chừng bốn mươi kí, Bạch Trân Trân bế cô ấy rất nhẹ nhàng.

Bạch Trân Trân lên tiếng an ủi cảm xúc của cô ấy: "Không sao, cô không chạy nổi nữa, tôi bế cô chạy đều giống nhau, chúng ta nhất định phải chạy mau."

Sau khi nói xong lời này, Bạch Trân Trân chưa từng nói thêm gì nữa, bế cô ấy chạy nhanh hơn về phía lầu ký túc xá cách đó không xa.

Bạch Trân Trân chạy rất nhanh, nhưng bước chân rất ổn định. Tuy mình được cô ôm vào trong ngực, thế mà không hề cảm thấy xóc nảy.

Lâm Yến Bình tựa ở trong ngực Bạch Trân Trân, hồi tưởng lại khoảnh khắc lúc mình kết hôn Chu Mộ Bạch đã bế cô ấy vào cửa.

Chu Mộ Bạch cao một mét tám mươi ba, nhìn rất lực lưỡng, thế nhưng lúc bế công chúa cô ấy từ trên xe xuống thì có hơi lực bất tòng tâm, khi đó máy ảnh còn khoảnh khắc anh ta bế mình xuống xe từ phía sau. Rõ ràng mình mới một mét năm mươi lắm, cân nặng chỉ mới bốn mươi ký, thế nhưng lúc Chu Mộ Bạch bế cô rất quá sức, khoảng cách ngắn ngủi chưa đến hai trăm mét mà anh ta đã mệt mỏi đến mức thở hồng hộc, suýt nữa làm Lâm Yến Bình ngã. Sau khi hôn lễ kết thúc, Chu Mộ Bạch còn bổ cứu nói là mình vội vàng kết hôn, trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi cho nên khi bế cô ấy mới gắng sức vậy.

"Bế công chúa không phải là một chuyện dễ dàng, rất nhiều chú rể bế không nổi cô dâu của mình nữa đó, anh như vậy đã rất tốt rồi."

Lúc ấy Lâm Yến Bình không có suy nghĩ nhiều gì, cảm thấy có thể là Chu Mộ Bạch thật sự mệt mỏi, cho nên mới không bế nổi cô ấy.

Kết quả hiện tại cô ấy được Bạch Trân Trân bế nhưng cô vẫn bước đi như bay, nhớ tới lời Chu Mộ Bạch nói trước đó, cô ấy bắt đầu hoài nghi năng lực của Chu Mộ Bạch.

Bạch Trân Trân một mét bảy, nhìn rất gầy yếu, nhưng cô vẫn có thể bế bổng mình lên, còn Chu Mộ Bạch mệt nhọc thế, có phải là anh ta không được hay không?

Bình Luận (0)
Comment