Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 964 - Chương 964:

 Chương 964: Chương 964: Chương 964:

Nói cũng rất lạ, rõ ràng hiện tại bọn họ đang chạy trối chết, thế nhưng trong đầu Lâm Yến Bình cứ nảy ra những ý nghĩ không đúng lúc, những ý nghĩ và suy nghĩ này cứ nổi lên cuồn cuộn không dứt trong đầu của cô ấy, khiến cô ấy không khống chế nổi làm vài chuyện mà vốn dĩ cô ấy sẽ không làm.

Bạch Trân Trân đang chạy đã nhận ra là lạ, cúi đầu nhìn xuống, vừa khéo nhìn thấy hình ảnh Lâm Yến Bình vươn bàn tay nhỏ của cô ấy đặt lên ngực của mình.

Bạch Trân Trân: "..."

Nếu không phải bởi vì người cô bế là người cùng giới, hiện tại Bạch Trân Trân nhất định sẽ vứt đối phương đi, cô trầm ngâm một lát, sau đó nói.

"Cô đang làm gì đó?"

Lâm Yến Bình không ngờ mình chỉ mới chuẩn bị làm chuyện xấu mà kết quả đã bị bắt quả tang tại trận, cô ấy có chút lúng túng rụt tay lại, len lén sờ cái mũi, lúng ta lúng túng nói.

"Tôi nói tôi không phải cố ý, cô tin không?"

Cô ấy cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao, cứ như bị ma quỷ ám. Tự dưng cái tay đó không chịu sự khống chế của mình nữa, cô ấy cũng muốn giải thích, nhưng tất cả lời giải thích đều có vẻ thiếu tự tin, bất lực.

Nhìn cô ấy thật sư rất giống một tên sắc lang.

Bạch Trân Trân: "..."

Cô nhìn Lâm Yến Bình một cái thật sâu, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ bế cô ấy tiến vào lầu ký túc xá.

Giây trước vừa mới bước vào lầu ký túc xá, giây sau Bạch Trân Trân đã đặt Lâm Yến Bình xuống.

Cô ấy ngửa đầu, nhìn về phía Bạch Trân Trân đang đứng ở trước mặt mình, đột nhiên nhận thấy được một việc.

"Trân Trân, cô trở lại bình thường rồi?"

Trước đó Bạch Trân Trân vẫn là dáng vẻ của đứa trẻ, nhưng khi cô vừa mới bế bổng cô ấy lên thì đã biến thành dáng vẻ nữ tính trưởng thành, đó là dáng vẻ gốc của cô, vừa diễm lệ vừa thu hút.

Lúc mình được Bạch Trân Trân bế lên không có nhận ra điểm này, mãi cho đến khi Bạch Trân Trân đặt cô ấy xuống Lâm Yến Bình mới nhận ra Bạch Trân Trân đã trở lại bình thường.

Lời Lâm Yến Bình nói cũng nhắc nhở Bạch Trân Trân, cô cúi đầu nhìn thử, phát hiện không chỉ là dáng người của mình đã trở lại bình thường mà ngay cả quần áo cũng đổi thành quần áo mặc ban đầu. Chỉ là ban nãy bế Lâm Yến Bình chạy về phía lầu ký túc xá, không biết bởi vì nguyên nhân gì, Bạch Trân Trân chưa từng nhận ra điểm này.

"Trân Trân, cô không sao chứ?"

Thấy Bạch Trân Trân cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, Lâm Yến Bình không khỏi có chút bận tâm, cô ấy sáp lại, thấp giọng hỏi thăm một câu.

Bạch Trân Trân đã lấy lại tinh thần, cô không trả lời Lâm Yến Bình, mà là trở tay sờ vào lưng của mình.

Ngay giây phút bàn tay của cô sờ vào lưng, Bạch Trân Trân cảm nhận được phần lưng của mình hơi nặng, túi xách trước đó không biết đã chạy đi đâu bây giờ đã lại trở về trên lưng của Bạch Trân Trân.

Cô lập tức lấy hai cái túi trên lưng xuống, sau đó mở ra kiểm tra những món đồ bên trong.

Trong khoảng thời gian này trong lúc rảnh rỗi Bạch Trân Trân sẽ vẽ bùa, hàng tồn trong túi đeo lưng của cô vô cùng khả quan, ngoại trừ những bùa chú này ra, các loại dụng cụ như bút chu sa cô đã từng sử dụng cũng đều ở bên trong. Xem ra đã có người ra tay với quỷ quái, ảnh hưởng Bạch Trân Trân phải chịu mới yếu bớt. Thân thể của cô trở lại bình thường, hai cái túi trước đó mất đi cũng lại trở về rồi.

Bùa chú trong túi đều được phân loại cất kỹ, Bạch Trân Trân lấy ra mấy tấm, trước tiên là sử dụng cho mình vài tấm, sau đó cầm những tấm còn lại trong tay.

Cân nhắc đến năng lực chịu đựng của thân thể Lâm Yến Bình, Bạch Trân Trân còn lấy ra thêm vài bùa chú nhưng số lượng bùa ít hơn cô lấy ra trước đó.

Lâm Yến Bình luôn luôn đứng bên người Bạch Trân Trân. Thấy cô không nói không rằng cứ liên tục dán rất nhiều bùa lên bùa bản thân, sau đó còn muốn dán lên người mình, Lâm Yến Bình vô thức lui về sau hai bước.

"Trân Trân, cô làm cái gì vậy?"

Sắc mặt của Lâm Yến Bình rất trắng, trong người vẫn không có sức lực, hiển nhiên vẫn chưa khôi phục lại.

Cô ấy lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân tràn đầy sự đề phòng, như thể thứ cô cầm không phải là lá bùa, mà là thứ gì ghê sợ.

Bạch Trân Trân nhíu mày, quơ quơ những lá bùa trong tay, bảo: "Như cô thấy, công việc phụ của tôi là đại sư, mấy thứ này không biết sao đã tự dưng trở lại rồi. Tôi dùng cho cô trước, ở một nơi nguy cơ tứ phía thế này, cũng có thể bảo vệ một chút an nguy của cô."

Nhưng biểu hiện của Lâm Yến Bình thì cực kỳ kháng cự, môi của cô ấy mấp máy, lắc đầu từ chối ý tốt của Bạch Trân Trân.

"Không cần, tôi không sao mà..."

Thái độ của Bạch Trân Trân cũng rất kiên quyết, cô nói: "Giáo viên Lâm, đây đều là vì tốt cho cô, ai cũng không biết trong túc xá này sẽ xảy ra chuyện gì. Đương nhiên tôi phải che chở cô, nhưng nếu như khi sức mạnh của tôi thua thiệt thì những lá bùa này sẽ che chở cô."

Bình Luận (0)
Comment