Nghe Bạch Trân Trân nói như vậy, hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong đã hơi thả lỏng một chút.
"Vậy thì bên tiểu học Nam Quốc sẽ không có vấn đề gì."
Thật ra điều bọn họ lo lắng nhất vẫn là tiểu học Nam Quốc, dù sao bên trong trường học có hơn một ngàn thầy và trò, một khi xảy ra vấn đề, sẽ có rất nhiều người bị cuốn vào trong đó.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Trước mắt có vẻ như là vậy, không gian đó đã bị phá hủy, cho dù có người muốn làm loạn thì cũng sẽ không chọn tiểu học Nam Quốc nữa."
Nghe Bạch Trân Trân nói như vậy, vẻ mặt hai người rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều, Ông Tấn Hoa cười cười, nói: "Vậy thì tốt, bọn tôi cũng có thể yên tâm một chút."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, sau khi hàn huyên vài câu qua loa, cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nên không nói nữa, mà là nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy điệu bộ của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa và Từ Phong biết cô mệt mỏi, nên không tiếp tục nói chuyện quấy rầy cô nghỉ ngơi.
Mặc dù Bạch Trân Trân đã nhắm mắt lại, nhưng cô không ngủ, lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, cảm thấy có chuyện gì đã bị mình bỏ qua, nhưng không nghĩ ra mình đã quên cái gì.
Từ Phong lái xe hơi, xe chạy bình ổn dọc theo đường lộ, Ông Tấn Hoa ngồi yên bên người Bạch Trân Trân, anh nhận ra cảm xúc của Bạch Trân Trân có hơi kỳ lạ, bèn nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ lo lắng.
"Trân Trân, cô không sao chứ?"
Thấy Bạch Trân Trân nhíu chặt lông mày hồi lâu vẫn chưa giãn ra, Ông Tấn Hoa vỗ vỗ cánh tay của cô, lo lắng hỏi một câu.
Bạch Trân Trân mở mắt, nhìn về phía Ông Tấn Hoa, thấy anh đang dùng gương mặt tràn đầy lo lắng nhìn mình, Bạch Trân Trân cười cười, nói: "Tôi không sao, chỉ là có một số việc chưa nghĩ thông."
Về phần chuyện gì chưa nghĩ thông, Bạch Trân Trân không nói, Ông Tấn Hoa cũng không hỏi thêm.
Thấy cảm xúc của cô không tốt, Ông Tấn Hoa không có quấy rầy cô, mà là yên lặng ở bên người Bạch Trân Trân.
Rất nhanh xe đã được lái đến dưới lầu nhà mình, Bạch Trân Trân bước xuống từ trên xe, xin khước từ lòng tốt tiễn mình về của Ông Tấn Hoa và Từ Phong, chậm rãi đi về phía cao ốc Xương Mậu.
Nhìn bóng lưng đã đi xa của Bạch Trân Trân, Từ Phong nhíu mày, ánh mắt đặt vào Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân đã lâu nhưng không có tiến thêm một bước.
"Cậu cứ thế này, tôi cảm thấy cậu nhất định sẽ mẹ góa con côi cả đời."
Hình như xưa nay tên này đều không biết cái gì gọi là nắm bắt cơ hội, con gái người ta nói không cần tiễn, anh sẽ không đi theo nữa, cốt yếu là một kẻ nghe lời, ngoan ngoãn. Nhưng theo đuổi con gái thì không thể nghe lời, hiểu chuyện, ngoan ngoãn giống thế này, vào một số thời điểm cần một chút mạnh mẽ và "không nghe lời", quá ngoan ngoãn sẽ không thể tiến thêm một bước với con gái người ta.
Ông Tấn Hoa không buồn quay đầu lại nói: "Trân Trân thì khác."
Từ Phong: "..."
Được thôi, hiển nhiên tên này cảm thấy biện pháp theo đuổi con gái của mình mới là tốt, ý kiến của quân sư quạt mo Từ Phong này cho hiển nhiên là không có tác dụng.
Anh ấy nói Ông Tấn Hoa cũng không nghe, vậy quả thật anh ấy không cần thiết phải nói nữa.
Từ Phong lắc đầu, cảm thấy khả năng Ông Tấn Hoa muốn dựa theo năng lực của mình chinh phục được cô vợ trẻ không cao. Có thể thành công hay không, phải xem nhà gái lựa chọn ra sao.
Bọn họ chờ đến khi Bạch Trân Trân tiến vào cao ốc mới lái xe rời đi.
****
Sau khi Bạch Trân Trân trở về nhà, thoải mái đi tắm rửa, chờ đến khi cô đi ra, trời bên ngoài đã tối, Bạch Trân Trân bật đèn trong phòng lên, mình thì lười biếng làm ổ trên ghế salon nghỉ ngơi.
Sau khi ngẫm lại toàn bộ chi tiết chuyện xảy ra vào ban ngày xong, Bạch Trân Trân lấy ra một quyển vở, viết tên hai người Đường trưởng lão và Tư Mã Phinh Đình vào vở, sau đó vẽ một vòng tròn đậm.
Trước đó thật ra Bạch Trân Trân chưa từng tiếp xúc với bao nhiêu Huyền Thuật Sư, ấn tượng về bọn họ không thể nói là tốt, nhưng cũng tới mức quá kém. Có điều hôm nay sau khi tiếp xúc với nhiều Huyền Thuật Sư hơn, Bạch Trân Trân mới phát hiện nhận định trước đó mình nhận định về những người này có lẽ đã có vài chỗ nhầm lẫn.
Những Huyền Thuật Sư kia cao cao tại thượng, phân chia mình và người bình thường thành hai giống loài khác biệt, bọn họ cảm thấy mình cao cao tại thượng, không có sự đồng cảm và lòng thương hại cơ bản nhất đối với người bình thường. Tình trạng của Tư Mã Phinh Đình đã phô bày ra ngoài, cô ta ngang ngược, phách lối không ai bì nổi, có cô ta để so sánh, dường như những người khác đã không có vẻ ghê tởm thế nữa. Nhưng nghĩ kỹ lại, Tư Mã Phinh Đình còn không chưa mức một tay che trời trong giới Huyền Môn, coi như những Huyền Thuật Sư trẻ tuổi không dám đối đầu với cô ta, thế thì hai vị trưởng lão khác thì sao? Vì sao bọn họ lại giả điếc giả câm, làm như cái gì cũng không biết?
Nếu như Bạch Trân Trân không có ra mặt ngăn cản, Lâm Yến Bình nhất định sẽ không có kết cục tốt gì.