Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 992 - Chương 992:

 Chương 992: Chương 992: Chương 992:

Có điều căn cứ thông tin bọn họ để lộ ra thông qua đôi câu vài lời thì có thể thấy được, sở dĩ Tư Mã Phinh Đình kiêu căng như thế là bởi vì có Đường trưởng lão, còn Bạch Trân Trân có thể sau khi cứu được Lâm Yến Bình vẫn có thể an toàn ra ngoài cũng là nhờ có Đường trưởng lão. Nếu không phải bởi vì Đường trưởng lão xem trọng cô, muốn cô làm đồ đệ, Bạch Trân Trân tin tưởng, dựa vào mức độ quan trọng của Tư Mã Phinh Đình trong lòng Đường trưởng lão, mình nhất định không thể dẫn theo Lâm Yến Bình ra ngoài an toàn.

"Tự đại, không có mưu trí, dễ kích động, tính cách nóng nảy, không phải người tốt."

Cô viết xuống mấy từ này bên cạnh tên của Tư Mã Phinh Đình, tiếp đó ngòi bút dời sang bên trên tên Đường trưởng lão.

Đường trưởng lão tên gì Bạch Trân Trân cũng không rõ, có điều thông qua tin tức đạt được hiện tại, địa vị của đối phương trong giới Huyền Môn rất cao, thời gian cô và Đường trưởng lão tiếp xúc cũng không dài, đối thoại với ông ta cũng chỉ dăm ba câu. Nếu như thông qua đối thoại giữa ông ta và mình, dường như con người Đường trưởng lão rất tốt. Hiền lành nhưng không mất uy nghiêm, nhìn giống như là một trưởng bối đáng để người khác tôn kính. Có điều "gặp gì biết nấy", có thể dung dưỡng ra được một vãn bối có tính tình như Tư Mã Phinh Đình, Bạch Trân Trân không tin đối phương thật sự như những biểu hiện ngoài mặt của ông ta.

Bây giờ không phải thời cổ đại, tổng cộng Hương Giang chỉ lớn như vậy. Thông qua việc Tư Mã Phinh Đình không hề che lấp tác phong làm việc của mình là có thể nhìn ra, cô ta không lo lắng bộ mặt thật của mình bị Đường trưởng lão phát hiện, vậy đã đại biểu rằng thật ra cô ta biết Đường trưởng lão sẽ không bởi vì "chuyện nhỏ" này gây sự với cô ta."Thượng bất chính hạ tất loạn", mặc dù câu này sử dụng ở một vài thời điểm có vẻ hơi bất công, có điều Bạch Trân Trân tin tưởng trực giác và phán đoán của mình.

Đường trưởng lão đó không có tốt như mình biểu hiện.

Vậy thì vấn đề đã xuất hiện, tại sao Đường trưởng lão muốn nhận cô làm đệ tử? Thậm chí không tiếc làm mất mặt Tư Mã Phinh Đình cũng phải "bảo vệ" cô? Là coi trọng công đức chi lực của cô hay là số mệnh kim vận nữ này của cô?

Ngón tay của Bạch Trân Trân gõ nhẹ trên bàn, trong đầu cô đang có đủ loại suy nghĩ, tự hỏi nguyên nhân đối phương tìm tới mình.

Ngay lúc Bạch Trân Trân đang chìm vào trầm tư, tiếng chuông "leng keng leng keng" ngoài cửa reo lên, Bạch Trân Trân lấy lại tinh thần, đứng dậy đi mở cửa.

Lúc xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, Bạch Trân Trân hơi sững sờ, cô cảm thấy hơi ngoài ý muốn, có điều cảm thấy sự xuất hiện của bọn họ là hợp tình hợp lí.

Cô mở cửa phòng ra, nhìn về phía hai người đang đứng ở bên ngoài, nói: "Cầm Vận, Văn Khiết, sao hai người tới đây?"

Người đứng ngoài cửa là Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, bọn họ bởi vì bản án thôn Trần Gia mà quen biết, về sau cũng là bọn họ cho Bạch Trân Trân không ít sách vở Huyền Môn mà bên ngoài không mua được, Bách Khoa Toàn Thư Phù Lục của Bạch Trân Trân là Hách Cầm Vận cho cô, còn Bách Khoa Toàn Thư Trận Pháp là Đỗ Văn Khiết cho cô. Có thể nói nếu như không có hai người cho Bạch Trân Trân không ít sách vở về Huyền Môn mà bên ngoài không mua được thì cô vẫn sẽ bị những quyển sách vở hư cấu bày bán trên thị trường lừa gạt.

Bạch Trân Trân đón hai người vào, rót cho bọn họ mỗi người một chén trà, thái độ của cô vẫn không hề khác gì lúc trước.

Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết liếc nhau, sau đó cùng nhìn về phía Bạch Trân Trân. Bạch Trân Trân chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, không thấy vẻ lo lắng nào trên mặt, cứ như những chuyện đã từng xảy ra ở tiểu học Nam Quốc không tồn tại.

Bạch Trân Trân càng như thế, Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết càng không dò dẫm được ý nghĩ chân thật trong lòng của cô, thế nên hai người càng cảm thấy bất an, trong lúc nhất thời, không biết nên mở miệng thế nào.

Bọn họ không nói lời nào, Bạch Trân Trân cũng không nóng nảy, cô uống trà từng hớp nhỏ, tư thái trông rất tao nhã.

Khác biệt với sự bình tĩnh của Bạch Trân Trân, hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết càng ngày càng lo lắng bất an, cuối cùng hai người thở dài một hơi, vẫn là Đỗ Văn Khiết có tính tình vội vàng xao động mở miệng trước tiên.

"Trân Trân, hôm nay lúc ở tiểu học Nam Quốc cô manh động quá... Cô không nên tùy tiện ra mặt."

Có mấy lời điều khó khăn nhất chính là mở miệng nói ra, một khi đã nói ra, những lời còn lại sẽ dễ nói hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment