❀ Mùa oi ả ❀
Tạ Thời Quân có biết nóng hay không?
Hồi mới yêu Tạ Thời Quân, Hướng Sơ đã từng nghi ngờ anh không biết nóng.
Mùa hè năm đó cậu vẫn còn làm ở viện nghiên cứu, hội thảo chuyên ngành điện tử viễn thông được tổ chức mỗi năm một lần như thường lệ, mời các đơn vị trong ngành và trường đại học tham gia. Viện nghiên cứu của họ là ban tổ chức của năm đó, cần phụ trách tất cả mọi việc, cậu cũng bị kéo đi hỗ trợ, mà Tạ Thời Quân sẽ đại diện cho Đại học C làm báo cáo hội thảo.
Hôm diễn ra hội thảo tụ tập đủ các tên tuổi lớn trong ngành, thế mà điều hoà trung tâm trong hội trường lại xảy ra vấn đề, nhất thời nóng bức không chịu nổi.
Mọi người kêu than không thôi, báo cáo trên bục có hay cỡ nào cũng khó lòng tập trung sự chú ý.
Hướng Sơ và vài đồng nghiệp làm staff cho sự kiện nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp – phát quạt và nước khoáng cho mọi người.
Họ bắt đầu phát từ hàng cuối cùng lên trên. Cậu trông thấy Tạ Thời Quân ngồi ở hàng thứ hai, sơ mi trắng quần tây đen lịch sự trang nhã, sắc mặt bình tĩnh tập trung nhìn lên màn hình lớn trước mặt, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép. Anh chẳng có bất cứ dấu hiệu phiền chán nào, như thể oi nóng chỉ chừa mình anh ra, gìn giữ hình tượng tốt đẹp cho anh vậy.
Nhưng mà cậu không thể tận tay đưa quạt và nước vào tay Tạ Thời Quân được, vì lúc cậu đi đến hàng hai thì cũng đúng lúc đến lượt Tạ Thời Quân lên bục phát biểu.
Nội dung báo cáo của Tạ Thời Quân Hướng Sơ đã chẳng buồn hứng thú, tối qua ở nhà cậu đã được nghe “bản chiếu sớm độc quyền” của thầy Tạ rồi. Bọn họ còn bất đồng quan điểm về một thành tựu trong đó, phải tốn hai tờ giấy mới giải quyết xong, thành thử tối qua họ ngủ rất muộn.
Song trạng thái của Tạ Thời Quân trên bục phát biểu chẳng hề hiện ra dấu vết của việc thức khuya tối qua, sáng nay anh còn dậy sớm thắt bím tóc cho con gái.
Dường như anh luôn luôn anh tuấn, chững chạc, ung dung, mặc cho nhiệt độ trong hội trường rất dễ làm áo sơ mi người ta ướt đẫm, chóp mũi rịn mồ hôi, anh cũng sẽ không thể hiện tí xíu khó chịu nào.
Hướng Sơ đứng dưới bục nghe hết bài phát biểu của anh, vỗ tay cùng mọi người. Song, cậu vỗ tay không phải vì tình trạng ngành nghề, thành tựu nổi bật trong bài báo cáo, mà là vì mê người phát biểu nó.
“Thầy Tạ, sao thầy không thấy nóng chút nào vậy?”
Sau khi kết thúc, cậu vừa hỏi Tạ Thời Quân vừa duỗi tay sờ soạng anh hòng xem xem anh có chỗ nào khác với người thường không.
Tạ Thời Quân cười dung túng cậu, đến khi cậu sắp sờ đến bộ phận nào đó anh mới cản cậu lại: “Bảo bối đừng sờ nữa, anh thật sự là người bình thường.”
“Ồ, thật ạ?” Hướng Sơ không dừng tay.
Cả hai đã về đến nhà mở điều hoà, An An không ở nhà, ý đồ của Hướng Sơ cũng từ “nghiên cứu vì sao Tạ Thời Quân không biết nóng” lạc trôi đến nơi xa.
Cậu cười xấu xa, rút áo sơ mi của Tạ Thời Quân ra khỏi lưng quần, sau đó vấn đề này cứ thế bị bỏ ngỏ.
Mãi đến mùa hè năm thứ tư họ ở bên nhau.
Nhiệt độ Bắc Kinh như thể bị điên, vượt mặt cả những thành phố chảo lửa ở miền nam, chín giờ sáng đi trên đường đã có cảm giác như sắp bị nướng chín chớ nói chi là giữa trưa.
Có hôm tan làm về nhà, Hướng Sơ nôn nóng đi bật điều hoà, bước vào cửa thì thấy trong nhà đã ngập tràn khí lạnh.
Cậu thoải mái rơn người, đi vào nhà bếp thấy Tạ Thời Quân đã thay sang đồ ở nhà, đang sắp xếp đồ ăn trong tủ lạnh.
Thầy Tạ mặc đồ ở nhà nom ôm rất thích, Hướng Sơ chẳng màng bản thân vẫn đang mặc đồ đi đường mà chui tọt vào lòng anh, vừa hay ngó thấy mấy lon cocacola được đặt ở cửa tủ lạnh.
“Ái chà, coca mua hồi nào vậy anh?”
Bạn nhỏ Tạ Di An vừa mới thay răng, răng cửa vẫn đang thủng lỗ lọt gió, có một cái răng hàm đã có dấu hiệu bị sâu, thường ngày Tạ Thời Quân kiểm soát lượng đồ ngọt của cô bé rất nghiêm ngặt, vậy nên trước nay không bao giờ mua nhiều.
“Hồi nãy đi siêu thị mua đó, hôm nay nóng quá.”
“Anh còn mua kem nữa, ở bên dưới.” Tạ Thời Quân nói, “Lát nữa mới nấu cơm, em có muốn ăn một cây trước không?”
Hướng Sơ hào hứng ngồi trước ngăn đông lục lọi, lựa một cây kem vị sơn tra mà Tạ Thời Quân thích, chua chua ngọt ngọt không ngấy.
Chè đậu xanh trong nồi sôi ùng ục, đoán chừng Tạ Thời Quân vừa về tới nhà là lập tức vào bếp nấu chè. Đợi đến khi nấu cơm tối xong thì chắc hẳn chè cũng đã chín. Đậu xanh mềm mịn, cho đường phèn vào hoà tan ngay khi chè còn nóng, đến khi ăn tối xong thì nó cũng đã vừa nguội, có thể cho vào tủ lạnh, lúc lấy ra là có ngay một chén đồ ngọt giải nhiệt.
Hướng Sơ giơ tay lên đưa que kem đến bên miệng Tạ Thời Quân: “Anh ăn trước đi.”
Tạ Thời Quân ôm eo cậu, thơm lên má cậu một cái rồi mới nghiêng qua cắn que kem.
Khí lạnh điều hoà dồi dào, trong bếp cũng rất mát mẻ. Hướng Sơ ngả lên lưng Tạ Thời Quân thong thả ăn kem, bỗng dưng nhớ ra điều mình thắc mắc mấy năm trước, Tạ Thời Quân có biết nóng hay không?
Hoá ra câu hỏi này đã có đáp án từ lâu.
Tạ Thời Quân đương nhiên biết nóng chứ.
Anh cũng sẽ hơi khó ở và không còn kiên nhẫn vô hạn như bình thường vì nóng; cũng sẽ đi siêu thị mua kem, mua nước lạnh khao cả nhà vì nóng; cũng sẽ giảm nhiệt độ điều hoà để có thể ôm người yêu thoải mái hơn vì nóng.
Cậu bất chợt vỡ lẽ, hoá ra tháng năm qua chung sống với Tạ Thời Quân, bọn họ đã và đang chầm chậm thay đổi.
Mà may mắn là những thay đổi này đều theo hướng tích cực. Dẫu là nếp nhăn nơi khoé mắt cô đọng từ vết tích của thời gian cũng sẽ hoá thành lí do nhìn đối phương mỉm cười trước khi ngủ.
Tạ Thời Quân bước vào tuổi tứ tuần vẫn dịu dàng chín chắn như nguyên, ổn định phát triển sự nghiệp bản thân, ổn định chăm lo gia đình. Có rất nhiều người cho rằng anh là quý ông hoàn hảo tràn đầy sức hút, tuy nhiên Hướng Sơ của hiện tại lại rất lấy làm tự hào vì Tạ Thời Quân trong mắt cậu đã mất đi lăng kính hoàn hảo. Anh vẫn cứ cuốn hút đấy, nhưng anh không phải máy móc không biết nóng, anh là con người bằng da bằng thịt sinh động và là người yêu của cậu.
Cậu thích cuộc sống với Tạ Thời Quân.
Cuộc sống dĩ nhiên không thể nào là hoàn hảo, có lạnh có nóng, có khó khăn trắc trở cũng có đầm ấm yêu thương. Vào ngày hè nắng nóng gay gắt, yêu thương có lẽ là một chén chè đậu xanh mát lạnh, một que kem sơn tra, là khoảnh khắc trao nhau chiếc ôm thoải mái sau khi giải nhiệt.
Ba bữa bốn mùa, điều hạnh phúc nhất là có người kề bên. Hai người đã cùng nhau đi qua một quãng đường dài, về sau cũng sẽ mãi tiện đường như thế.