Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 138 - Chương 138. Thần Tài Gia

Chương 138. Thần Tài Gia Chương 138. Thần Tài Gia

Quan trọng hơn là, Hoắc Oánh Ngọc tin chắc, có côn gỗ ở tay trái mang vận khí cho cô ấy, giống như hôm nay, cô ấy cược đâu sẽ thắng đó, muốn đá tốt, chỉ cần là đá tốt, cô ấy cắt thế nào, Cao tiên sinh cũng sẽ thu mua.

Lần này, lòng cô ấy hoàn toàn chắc chắn.

Từ Bảo ngọc trai đi ra, chúng tôi lại vòng vèo trong ba cửa hàng nữa, cắt 6 cục đá, cộng khoản tiền cuối cùng Cao tiên sinh chuyển cho chị, tổng lại vừa đúng 20 triệu.

Cháu trai Cao tiên sinh nhìn ông nội như trúng tà, mấy lần muốn ngăn lại, nhưng không dám nói ra. Giao dịch cuối cùng hoàn thành, Cao tiên sinh ý vị sâu xa nhìn cháu trai, khẽ mỉm cười: “Ông nội con, trước giờ không buôn bán lỗ vốn, tiểu tử, sau này học hành tử tế đi.”

Ông ta ôm quyền với chúng tôi, vui vẻ dẫn cháu trai lên một chiếc xe sang trọng, rời khỏi chợ đá quý.

Khả Nhi nhỏ giọng nói với tôi: “Bugatti, hàng đỉnh đấy, hơn 36 triệu…”

Tôi hỏi Hoắc Oánh Ngọc: “Chị biết ông ta không?”

Hoắc Oánh Ngọc lắc đầu: “Không biết.”

Tôi nhìn chiếc xe đi xa, khẽ mỉm cười: “Ngân Châu đúng là một nơi đầm rồng hang hổ…”

“Thiếu gia, thật sự cảm ơn cậu.” Hoắc Oánh Ngọc nói: “Vậy, chỗ tiền này tôi…”

“Tiền đều là của chị.” Tôi cắt lời.

“Nhưng tôi muốn…” “Không cần.” Tôi nói: “Người Ngô gia làm việc không thu tiền hai lần.”

Cô ấy ngẩn ra, ngân ngấn nước mắt gật đầu: “Tôi hiểu, cảm ơn thiếu gia.”

Tôi bình tĩnh cười: “Đi thôi, lấy xe rồi về nhà chị.”

“Nhà tôi?” Cô ấy nhất thời sửng sốt.

“Việc tối nay, phải làm ở nhà chị.” Tôi nhỏ giọng nói.

Cô ấy hiểu, gật đầu: “Được!”

Chúng tôi quay lại bãi đỗ xe ở chợ đá quý, lấy xe vừa định đi, Hoắc Oánh Ngọc nhướng mày, không kìm được ôm bụng.

“Sao thế? Đau bụng sao?” Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy đau đến đổ mồ hôi lạnh, cật lực gật đầu: “Cái này… giống như “bị” sớm…”

Tôi nhìn Khả Nhi: “Bên kia có siêu thị, đi mua băng vệ sinh cho Hoắc tiểu thư.”

“Được.” Khả Nhi xoay người định xuống xe.

“Không cần, trong túi xách tôi có.” Hoắc Oánh Ngọc xin lỗi nhìn hai chúng tôi: “Thiếu gia, Khả Nhi, phiền hai người chờ tôi một lúc…”

“Không sao, em đi với chị!” Khả Nhi nói.

“Không cần…”

“Ai nha, chị khách sao làm gì, đi thôi!” Khả Nhi mở cửa xe, đỡ cô ấy đi về phía nhà vệ sinh.

Tôi cũng mở cửa xuống xe, nhìn đồng hồ, đã là 5 giờ chiều.

Đến giờ Tý vẫn còn 6 tiếng, thời gian còn đủ, vẫn kịp.

Mười mấy phút sau, hai người trở lại, sắc mặt Hoắc Oánh Ngọc rất khó coi, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Khả Nhi đỡ cô ấy lên xe, lại đi tới bên tôi, nhỏ giọng nói: “Chị ấy chảy máu rất nhiều, quần thấm ướt máu.”

“Có quỷ ảnh xuất hiện không?” Tôi hỏi.

“Có hai con, đều bị tôi tiêu diệt.” Cô khó mà nén được vui mừng trong mắt: “Thiếu gia, dao dùng tốt quá! Thật lợi hại!”

“Quỷ ảnh tới rồi, chứng tỏ hung thủ phía sau sắp xuất hiện.” Tôi bình tĩnh cười, nhìn Khả Nhi: “Tôi nay chúng tôi bắt tà quỷ đầu tiên.”

“Được!” Cô gật đầu.

“Cậu lái xe đi, tới nhà Hoắc tiểu thư.” Tôi mở cửa xe: “Đi thôi!”

Nhà Hoắc Oánh Ngọc là một căn hộ thông thường, hai phòng ngủ một phòng khách, nhìn như đã ở nhiều năm. So với khối tài sản chị từng có, nhà thế này có chút…

Cô ấy nhìn thấu nghi vấn của tôi, lúng túng cười: “Thiếu gia, có phải hơi bần hàn không?”

“Cũng không phải.” Tôi nhìn thiết kế phòng khách: “Có điều so với tài sản của chị, đáng nhẽ phải ở nhà tốt hơn chứ?”

“Đây là mẹ tôi để lại.” Cô ấy nói: “Chúng tôi cũng đã mua một căn hộ mới, lớn hơn thế này, nhưng khi ly dị, chồng tôi muốn lấy căn nhà đó. Tôi cũng không muốn vì chuyện tài sản và phải lên tòa kiện nhau nên cho anh ấy.”

“Hóa ra là vậy.” Tôi hiểu: “Vậy con trai chị đâu?”

“Sau khi ly dị, tôi để anh ấy gửi về bà nội nuôi.” Cô ấy thở dài: “Tôi gặp chuyện thế này, thằng bé đi theo tôi chỉ khổ thêm. Tôi muốn giải quyết xong những chuyện này mới đón thằng bé về.”

Tôi gật gật đầu: “Được, vậy tối nay chúng tôi sẽ ở đây.”

“Được, cậu ngủ phòng chính, tôi và Khả Nhi ngủ phòng khách.” Cô ấy nói.

“Không, chị ngủ phòng chính, tôi và Khả Nhi ngủ phòng khách.” Tôi nói.

“Được!” Khả Nhi nói.

Hoắc Oánh Ngọc sửng sốt nhìn hai chúng tôi: “À… được, tôi biết…”

Tôi bảo Khả Nhi: “Chuẩn bị vẽ phù."

“Ừ!” Khả Nhi tới phòng khách ngồi xuống, mở túi bày giấy vàng, chu sa, ấn gỗ đào ra.

Hoắc Oánh Ngọc nhíu mày, lại ôm bụng: “Thiếu gia, tôi…”

“Không cần để ý chúng tôi, chị đi đi.” Tôi nói.

Cô ấy gật gật đầu, xoay người chạy vào nhà vệ sinh.

Khả Nhi đã chuẩn bị đồ xong.

Tôi ngồi xuống, cầm bút lông lên, chấm chu sa, vẽ ba đạo phù Ngũ Lôi Trấn Linh, ba đạo phù Liệt Hỏa. Vẽ phù xong, tôi đứng dậy đi tới giữa phòng khách, hơi ngưng thần, ngón tay quyết điểm hai lần trên đất, bố trí trận Thái Cực, sau đó ném 6 đạo phù vào.

Ầm một tiếng, ngọn lửa cháy rực.

Tôi bảo Khả Nhi lấy hồ lô, cẩn thận ném vào trong trận Lôi Liệt Hỏa.

Khả Nhi đến cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi: “Một lúc nữa Hoắc tiểu thư nhìn thấy thì làm thế nào?”

“Yên tâm, trong vòng 1 giờ, chị ấy không ra được đâu.” Tôi nhàn nhạt nói.

“1 tiếng là đủ rồi sao?” Cô hỏi.

Tôi nhìn cô, bình tĩnh cười: “Tà quỷ mà thôi, thế là đủ rồi.”

Cô gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Lúc này, nhà vệ sinh truyền đến tiếng kêu thống khổ, khóc thút thít của Hoắc Oánh Ngọc, cô ấy đau không chịu nổi.

Chuyện này không có cách nào, ai cũng không thay cô ấy được.

Tôi nhìn Khả Nhi: “Đừng đứng, lên sô pha chờ đi.”

“Ừ!” Khả Nhi gật đầu.

Chúng tôi ngồi xuống sô pha, nhìn ngọn lửa giữa phòng khách, hồi lâu không lên tiếng.

Một lúc sau, Khả Nhi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi tôi: “Thiếu gia, sao cậu không thử luyện nuôi Ngọc cô nương?”

Bình Luận (0)
Comment