“Luyện nuôi cô ấy làm gì?” Tôi hỏi.
“Cho cô ấy ra.” Khả Nhi nói: “Cậu không muốn cô ấy sao?”
Tôi bất đắc dĩ cười: “Cô ấy là người thế nào? Sao tôi lại muốn cô ấy?”
Khả Nhi nhún nhún vai: “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì…”
Tôi hít một hơi thật sâu, theo thói quen lấy mặt dây chuyền ra. Thật ra vào lúc bế quan, tôi cũng nghĩ tới, có nên dùng những bí pháp luyện khí ông nội để lại luyện hóa cô ấy không. Nhưng mục đích của tôi không phải để Ngọc Khôi Tiên đi ra, mà là cảm thấy linh ngọc ngàn năm khó cầu, sau khi luyện nuôi có thể làm pháp bảo. Nếu như không luyện nuôi, cứ mang theo thế này cũng có chút phí của trời.
Chỉ trầm tư chốc lát, tôi lại thả miếng ngọc vào áo, nhẹ nhàng nói: “Chờ về Thượng kinh đã.”
Khả Nhi cười: “Vậy mới đúng chứ!”
Tôi cũng cười.
Chừng một giờ sau, hồ lô luyện nuôi hoàn thành.
Tôi đứng dậy thu trận, cầm hồ lô lên nhìn thử, bên trên lộ ra hỏa khí nhàn nhạt, dùng để luyện tà khí, khóa tà quỷ, đủ dùng.
Tôi đưa cho Khả Nhi: “Cất đi.”
“Được!” Khả Nhi nhận lấy, cất vào túi xách.
Lúc này, Hoắc Oánh Ngọc cũng đi ra.
Cô ấy đau đến không đi nổi, phải vịn tường, sắc mặt vàng ủng, khí sắc yếu ớt, mồ hôi như mưa tuôn.
Tôi bảo Khả Nhi đỡ cô ấy vào phòng, đặt nằm xuống, lại dùng nội khí tìm tòi ở bụng cô ấy, chỉ thấy nơi bụng lạnh lẽo, không kìm được đổ mồ hôi lạnh thay cô ấy.
“Chị chịu được không?” Tôi lo lắng nhìn cô ấy.
Cô ấy cật lực gật đầu: “Có thể…” Tôi tiến đến bên tai, nhỏ giọng nói với cô ấy: “Phải chịu đựng được!”
Cô ấy dùng sức gật đầu: “Ừ!”
Cô ấy thở ra khí lạnh.
Tôi ngồi dậy, kéo tay trái lạnh như băng của cô ấy, cởi áo khoác, lấy côn gỗ từ cánh tay trái ra. Tôi cởi bỏ áo trong bọc ngoài, mang côn gỗ ra phòng khách, xác định phương vị, sau đó bỏ côn gỗ vào một chậu cây xanh ở góc Tốn vị phía Nam.
Cây xanh tươi tốt, cao cỡ đầu người, nhìn sức sống bừng bừng.
Cất cẩn thận, tôi lại xác nhận lại, chắc chắn không vấn đề mới về phòng ngủ chính.
Khả Nhi đang dùng khăn lông nóng lau mặt cho Hoắc Oánh Ngọc, thấy tôi trở lại, cô đứng lên.
Lúc này ý thức Hoắc Oánh Ngọc đã mơ hồ.
“Chị ấy chảy nhiều máu quá.” Khả Nhi rất lo lắng: “Trong bồn cầu đều là máu, bị nhiều lần quá, vẫn không ra hết máu, đáng sợ quá.”
“Tà quỷ thứ nhất không ra ngoài, cái thứ hai sẽ không chịu được.” Tôi nhìn Hoắc Oánh Ngọc trên giường: “Hôm nay là ải thứ nhất của chị ấy, bây giờ không ai giúp được, chỉ có thể dựa vào chính mình, dùng nghị lực chống đỡ.”
Khả Nhi khe khẽ thở dài, gật gật đầu: “Ừ.”
Tôi nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 7 giờ, đợi vào giờ Hợi(*), cậu không thể chăm sóc chị ấy nữa. chúng tôi về phòng của khách, để chị ấy đợi.”
(*)Từ 9h tối đến 11h tối
“Chị ấy?” Khả Nhi không yên tâm: “Liệu được không?”
“Phải được.” Tôi nói: “Muốn cứu chị ấy, chỉ có thể làm như vậy.”
Khả Nhi hiểu: “Được!”
Tôi để cô về phòng trước, bản thân thì đến bên cạnh Hoắc Oánh Ngọc, kéo tay cô ấy, ghé sát tai dặn dò: “Nhất định phải chịu đựng, yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để chị xảy ra chuyện.”
Cô ấy cố gắng mở mắt, ánh mắt vô lực, nước mắt trào ra chảy ướt gối.
Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy: “Yên tâm ngủ một lúc đi.”
Cô ấy cắn môi, yên lặng gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Rất đau, người cũng mơ hồ, rất nhanh, cô ấy đã hôn mê.
Tôi nhìn mi tâm cô ấy, chỉ thấy thần quang vô cùng yếu ớt, nhưng dưới sự yếu ớt này, tà khí như ẩn như hiện, sống động như thật.
Tôi làm ngơ giúp cô ấy đắp lại chăn, đứng lên rời khỏi phòng.
Đi qua phòng khách, tôi nhìn chậu cây xanh, nó vẫn bình thường, nhưng chỉ một giờ nữa, mọi chuyện sẽ thay đổi.
Giờ Tý rất nhanh đã tới.
Vừa qua 11 giờ, tôi mang Khả Nhi tới phòng khách, nhỏ giọng bảo cô: “Cậu đi giữ cửa, một lúc nữa bất kể là ai muốn xông vào, hoặc có thứ muốn xông ra, chém chết không cần hỏi.”
Khả Nhi gật đầu: "Được!”
Cô xoay người đi về phía cửa, tôi ngồi xuống phòng khách, nhìn chậu cây.
Chậu cây đã bị một màn khí đen bao vây lại.
Tôi mở nắp hồ lô, đem nó để bên người, lại bình tĩnh bật ti vi, tìm một chương trình xem.
Khả Nhi cảnh giác đứng ở cửa, vừa nghe động tĩnh bên ngoài, vừa để ý chỗ tôi.
Vài phút sau, phòng ngủ chính của Hoắc Oánh Ngọc phát ra tiếng kêu rên thống khổ, dọa Khả Nhi sợ hết hồn.
Theo bản năng, cô muốn tới xem, tôi dùng ánh mắt ngăn cô lại, bảo cô về vị trí.
Khả Nhi hít sâu một hơi, lại quay về.
Hoắc Oánh Ngọc vẫn tiếp tục kêu rên, tiếng sau so với tiếng trước thê thiết thảm thương, còn đau khổ hơn cả sinh con.
Điều này chứng minh, thời điểm đến rồi.
Tiếng kêu kéo dài mười mấy phút, cuối cùng cô ấy bật thốt lên một tiếng, không động tĩnh.
Gần như đồng thời, một người phụ nữ mặc áo đỏ bay xuyên qua cửa phòng chính, chậm rãi bay vào phòng khách. Quỷ nữ vô cùng đáng sợ, cô ta sắc mặt tái xanh, không có lông mày, hốc mắt đen ngòm, thất khiếu chảy máu, tóc dài chừng hai thước, lê thê sau lưng.
Cô ta bay vào phòng khách, quay hai vòng, sau đó dừng lại, yên lặng nhìn tôi.
Tôi coi như không thấy, tiếp tục xem ti vi.
Cô ta nhìn tôi tầm hơn một phút, thấy tôi không có dị động, sau đó mới bay về phía cây xanh hướng Đông nam.
Khí đen trên cây như có sinh mạng, một cỗ khí tản về phía người phụ nữ, như đang tiếp ứng.
Người phụ nữ đưa tay ra, mắt thấy đầu ngón tay đã gần chạm đến khí đen.
Ngay trong tíc tắc này, tôi vẽ Phù Tỏa Linh, ngón trỏ ngón giữa tay phải bóp mi tâm, ném về người phụ nữ.