Người phụ nữ hét lên một tiếng kinh hãi, xoay người muốn trốn về phòng ngủ chính, nhưng mới chạy được vài bước đã bị tôi bắt lại trong lòng bàn tay.
Tôi cầm hồ lô đồng bát quái bên cạnh lên, ném nữ quỷ vào trong hồ lô, miệng đọc chú Phong Linh: “Lục hợp cấm chế, ngũ hành vị lao, sắc!”
Trong hồ lô truyền ra tiếng kêu thảm của nữ quỷ, sau đó không còn động tĩnh.
Gần như đồng thời, một bóng đen hướng từ cửa đi vào, bị Khả Nhi cho một dao đánh chết.
“Mẹ nó… gì thế này… sao mà thối thế…” Khả Nhi bịt mũi.
Tôi không vội không gấp nắp hồ lô lại, sau đó đi tới cửa, hỏi Khả Nhi: “Không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là một bóng đen.” Cô nhíu mày: “Không biết là cái gì, thối quá…”
Tôi cũng bị hun đến nhíu mày, chỉ ra ngoài cửa: “Ở ngoài.”
Khả Nhi mở cửa nhìn, chỉ thấy một con chồn vàng bị chém đứt đôi.
Cô cả kinh nhìn tôi: “Thiếu gia, là một con chồn!”
Tôi nhìn qua, cả người con chồn toàn máu, eo bị chém đứt đôi, đã chết.
“Đáng tiếc, cả trăm năm tu hành, cứ vậy làm một con tốt thí.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Có phải do hung thủ phái tới?” Khả Nhi hỏi.
“Anh ta hiểu rõ sự lợi hại của Ngũ Tà Tỏa hơn ai hết.” Tôi nói: “Không cản chúng ta lại, một khi bị cắn trả, anh ta sẽ sống không bằng chết.”
“Vậy cái chết của chồn vàng tính cho ai đây.” Khả Nhi hỏi.
Tôi nhìn cô: “Tất nhiên là anh ta rồi.”
Khả Nhi gật gật đầu, nhìn dao trong tay: “Ngoan quá, chồn vàng mấy trăm năm cũng giết được, giỏi quá đi.”
“Đi xem Hoắc Oánh Ngọc.” Tôi xoay người vào nhà.
“Vậy chồn vàng phải làm sao?” Cô hỏi.
“Không cần để ý nó, một lúc nữa sẽ biến mất thôi.” Tôi nhàn nhạt nói.
Khả Nhi ồ một tiếng, trở vào trong phòng, đóng cửa lại.
Bên trong phòng ngủ, Hoắc Oánh Ngọc đã ngất đi.
Tôi tới bên cạnh cô ấy, nhìn kỹ mi tâm, thần quang yếu ớt, khí đen không thấy đâu.
Tôi nghĩ ngợi, bảo Khả Nhi cởi quần áo cô ấy ra, lộ phần bụng.
“Được!” Khả Nhi cẩn thận vén chăn, bắt đầu cởi đồ cô ấy.
Tôi trở lại phòng khách, nhìn thử chậu cây, khí đen khi nãy đã không thấy đâu, cả cây bị côn gỗ hút vào.
Tôi cầm côn gỗ lên nhìn, xác nhận không vấn đề mới vào phòng ngủ chính.
Khả Nhi đã cởi xong đồ trên người Hoắc Oánh Ngọc, chỉ lộ ra bụng.
Tôi đi tới mép giường, ngưng thần, quan tưởng phù Liệt Hỏa, ngón trỏ ngón giữa tay phải bóp mi tâm, bắn phù vào trong côn gỗ. Tôi bấm một ngón tay chỉ quyết trên côn gỗ, đưa khí đen phía trên tới, sau đó lại chỉ bụng Hoắc Oánh Ngọc, khí đen mang theo phù Liệt Hỏa, nháy mắt vọt vào bụng cô ấy, biến mất.
“A!” Hoắc Oánh Ngọc kinh hãi hét lên một tiếng, chợt mở mắt, người như bị điện giật, căng cứng.
Sau đó, mắt cô ấy đảo một vòng, ngất đi.
“Thiếu gia, chị ấy sao rồi?” Khả Nhi rất lo lắng.
“Không sao.” Tôi bình tĩnh nói: “Phù Liệt Hỏa gặp khí lạnh, phản ứng cũng mạnh, ngủ tới sáng mai là ổn.”
“Nhưng không phải cậu nói, không thể dùng phù sao?” Cô không hiểu.
Tôi nhìn cô: “Trực tiếp dùng thì không được, nhưng trên côn gỗ thì không vấn đề gì.”
Tôi nhìn qua Hoắc Oánh Ngọc nằm trên giường, thấp giọng: “Sửa lại quần áo cho chị ấy rồi về phòng.”
Khả Nhi hiểu ý, gật gật đầu: “Được!”
Tôi xoay người đi về phía phòng ngủ chính.
Trở về phòng khách, tôi rót nước uống, cũng rót cho Khả Nhi một cốc.
Khả Nhi rất nhanh đã trở lại, nhận ly nước, ừng ực uống, một hơi là hết.
Uống xong, cô lau miệng hỏi tôi: “Thiếu gia, bây giờ nói được rồi chứ.”
“Người phụ nữ vừa rồi là Mộc tà quỷ trong Ngũ Tà Tỏa.” Tôi nói: “Tôi chọn thời điểm trời mưa như trút, lấy đoạn gỗ từ góc Đông Nam mộ đại nhà chị ấy, khắc đầu quỷ, dùng phù Dẫn Linh dẫn cô ta ra. Bây giờ cô ta đã bị phong ấn vào hồ lô rồi.”
“Vậy nên có thể dùng phù rồi?” Cô không hiểu.
Tôi bình tĩnh cười, lắc đầu: “Chuyện này khá phức tạp, tôi không biết cậu nghe có hiểu được không.”
“Không sao, cậu nói đi, tôi có thể hiểu.” Cô nói.
“Ngũ Tà Tỏa là năm loại tà khí, biến thành năm tà quỷ ẩn nấp trong nội tạng người bị hại, muốn kích phá, phải lập kế hoạch cẩn thận, tà quỷ thứ nhất rất quan trọng.” Tôi nói: “Hoắc Oánh Ngọc mệnh tượng…”
Tôi nhìn cô: “Được rồi, tôi nói đơn giản thế này đi, mệnh tượng của chị ấy gặp nước sẽ mất, gặp mộc phát tài. Khi trước sự nghiệp chị ấy không thuận, đầu tiên là quay vòng vốn gặp vấn đề, sau đó lại ly dị, bị móc túi. Cho nên tôi kết luận, mạnh nhất trong năm tà quỷ nhất định là Thủy tà quỷ. Nhưng bản tính của nước vốn là dễ giấu dễ ẩn, muốn lôi nó ra là khó nhất, hơn nữa nó lại mạnh nhất, lơ là dễ dẫn đến động cả Ngũ Tà, như vậy nguy hiểm quá lớn. Cho nên tôi quyết định đối phó với Mộc tà quỷ, là tà quỷ yếu nhất.”
“Sau đó thì sao?” Cô hỏi.
“Vào ngày mưa như trút, sấm chớp đan xen, âm dương hỗn loạn, nhưng thủy khí đủ, mộc khí sẽ mạnh nhất.” Tôi nói: “Cho nên, tôi chọn thời điểm mưa lớn, đến nơi chôn mẹ chị ấy, chọn khúc gỗ ở Tốn vị Đông Nam, làm ra Ngũ Tà Tỏa Linh Mộc. Bởi vì có máu của chị ấy, mà chị ấy gặp mộc phát tài, khúc gỗ sẽ mang đến vận mệnh làm giàu to lớn, nhưng chỉ dùng được trong một ngày. Tôi bảo chị ấy mang đi cược đá, một là vì giúp chị ấy tích lũy tài sản, giúp hóa giải khốn cảnh, hai là vì dụ Mộc tà quỷ trong người chị. Bởi vì chị ấy thấy mộc gặp tài, tài vận đột nhiên thay đổi, Mộc tà quỷ tất sẽ bị suy yếu, mộc tính một khi yếu đi, thủy tính sẽ rục rịch, cho nên chị ấy vừa kiếm được 20 triệu, kinh nguyệt đột nhiên đến trước hạn, không ngừng chảy máu cũng là vì nguyên nhân này.”