Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 142 - Chương 142. Lệnh Bài Bạch Phù

Chương 142. Lệnh Bài Bạch Phù Chương 142. Lệnh Bài Bạch Phù

Cô hiểu ý, vào phòng ngủ, mang áo trong dính máu của Hoắc Oánh Ngọc tới.

Tôi dùng áo trong gói cẩn thận, nói với cô: “Cậu gọi đồ ăn sáng, ăn xong rồi, chúng tôi tới chợ đồ cổ.

“Được!” Khả Nhi không hỏi nhiều, lấy điện thoại gọi thức ăn.

Tôi tới cửa phòng tắm, hỏi Hoắc Oánh Ngọc: “Hoắc tiểu thư, chị cảm thấy thế nào rồi?”

“Thiếu gia, tôi giống như không bị gì hết vậy, khí lực vững chắc.” Cô ấy kinh ngạc nói: “Mới vừa rồi ói máu xong, đột nhiên khỏe lên rất nhiều.”

“Có chảy máu nữa không?” Tôi hỏi.

“Không có.” Cô ấy nói.

“Được rồi, chị ngâm đi.” Tôi nhàn nhạt nói.

Không chảy máu nữa, nghĩa là Thủy tà quỷ đã chịu để yên, chứng tỏ biện pháp treo đầu dê bán thịt chó thành công.

Tiếp theo, phải đối phó với Kim tà quỷ .

Đồ ăn sáng rất nhanh được đưa tới, Hoắc Oánh Ngọc cũng tắm xong.

Chúng tôi ăn sáng xong, để Hoắc Oánh Ngọc nghỉ ngơi khỏe mạnh, tôi mang theo Khả Nhi xuống hầm để xe, đi về chợ đồ cổ.

Tới chợ đồ cổ, tôi nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ sáng.

Thời điểm này, bên trong chợ ít người, nhưng nhiều cửa hàng đã mở.

Tôi vẽ trên người Khả Nhi một tấm Phù Hộ Thân, kéo tay phải cô tới vẽ thêm phù Tụ Linh, để cô nắm lấy.

“Một lúc nữa đi vào, cậu chỉ nhìn ngọc cổ, hơn nữa phải dùng tay này nhìn, tận lực nhìn.” Tôi dặn dò: “Chỉ nhìn không mua, khi nào thấy tay đau nhói thì để xuống rồi đi ra, cậu hiểu không?”

Cô gật đầu: “Hiểu!” “Được, đi thôi!”

Hai chúng tôi mở cửa xuống xe, đi vào chợ đồ cổ.

Đồ cổ ở đây, cô không đi vào cửa hàng, chỉ dẫn tôi vào khu dân cư, dạo tiệm vỉa hè.

“Ở đây có thể có ngọc cổ sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi cô.

“Không phải chúng tôi có nhiều thời gian sao?” Cô nhỏ giọng nói: “Vào tiệm phải đi lòng vòng, phiền lắm, đồ vỉa hè cũng có đồ tốt, có mắt nhìn là được.”

“Vậy mắt nhìn cậu thế nào?”

Cô tự tin cười: “Cậu cứ xem đi.”

Cô dẫn tôi tới trước sạp, ngồi xuống nhìn.

Rất nhanh, tôi đã phục rồi.

Mắt nhìn của Khả Nhi rất chính xác, đồ giả không động, đã cầm lên toàn là đồ thật. Phát hiện ra mục tiêu khả nghi, cô dùng tay trái cầm lên xem trước, xác định là ngọc cổ, sẽ đổi sang tay phải.

Nhìn ba bốn miếng ngọt, trán cô đổ mồ hôi, tay phải không nhịn được nắm chặt.

Cô cố ra vẻ bình tĩnh nhìn xong khối cuối cùng, đứng lên nói với tôi: “Đi thêm một chút.”

Tôi hiểu ý cô, gật đầu.

Tới một góc vắng, tôi lấy từ túi ra lệnh bài bọc trong áo trong đưa cho cô: “Dùng tay phải cầm.”

Cô nhận lấy, tay phải nắm chặt.

Tôi nhìn người xung quanh, ôm cô vào ngực, tay đè xuống lưng cô.

Khả Nhi nhắm mắt lại, thở ra một hơi, lúc này mới không sao nữa.

“Không sao chứ?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Không sao.” Cô nhỏ giọng bảo: “Mới vừa rồi cả cánh tay đều đau, thở thôi cũng tốn sức, ngực như bị thiêu đốt vậy.”

“Một lần cậu nhìn nhiều quá.” Tôi nói: “Bao giờ thấy tay đau nhói phải dừng lại, biết không?”

Cô nhìn tôi: “Tôi muốn tiết kiệm thời gian, trưa nay không phải chúng tôi còn phải về sao?”

Tôi bất đắc dĩ cười: “Cậu đấy…”

Cô cũng cười, nhìn tay mình, nhỏ giọng hỏi tôi: “Ấy thiếu gia, sau này có thể dùng cách này giám định ngọc cổ đúng không?”

“Có thể, nhưng không được.” Tôi nói: “Phù Tỏa Linh sẽ hội tụ linh khí của ngọc cổ, cho nên tay cậu mới thấy đau nhói. Nếu dùng nhiều sẽ rất phiền, thần trí mê loạn.”

Khả Nhi ồ một tiếng: “Thế thôi vậy.”

Tôi buông cô ra, nhìn đồng hồ: “Còn một chút thời gian, nhìn thêm mấy gian hàng vỉa hè đi.”

“Được!” Cô gật đầu.

Chúng tôi tiếp tục dạo hàng vỉa hè, Khả Nhi rất thông minh, mỗi một hàng chỉ chọn một khối ngọc lâu năm nhất, sau khi xem xong liền buông xuống, chui vào ngực tôi, đem kim linh khí lấy được chuyền vào lệnh bài.

Trong mắt những người xung quanh, chúng tôi như một đôi tình nhân quấn quýt, vừa nói vừa cười, lúc lúc lại ôm nhau. Khả Nhi xinh đẹp lại đáng yêu, cởi mở hoạt bát, vóc người lại đẹp, tràn đầy sức sống thanh xuân, đàn ông xung quanh ta đều ném đến ánh mắt ghen tị ước ao.

Tôi rất bình tĩnh, cũng thản nhiên.

Không để ý, đã đến trưa.

Khả Nhi nhìn viên ngọc cuối cùng, sau khi buông xuống, lần nữa ôm lấy tôi, chuyển kim linh khí vào lệnh bài.

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, miếng ngọc kia là đồ cũ từ Thương triều, chỉ là có chút tàn tạ, bán không được bao nhiêu. Ông chủ này không biết nhìn, bán như hàng giả, tôi chém giá với ông ấy, 10 ngàn là mua được, trở về Thượng kinh có thể bán được 300 ngàn đấy…”

Tôi lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao?” Cô khó hiểu: “Cứ nghiêm túc như thế chứ!”

“Chúng ta tới làm việc.” Tôi nghiêm túc nói.

Cô lẳng lặng nhìn tôi một lúc, khẽ mỉm cười: “Thiếu gia, cậu đáng yêu quá..”

Mặt tôi nóng lên, buông cô ra, hắng giọng: “Được rồi, về thôi.”

Mặt cô cũng đỏ, gật đầu: “Ừ.”

Tôi nhìn miếng ngọc, mang theo cô quay người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment