Buổi trưa, chúng tôi trở về nhà Hoắc Oánh Ngọc, cô ấy đã không sao.
Khí sắc cô ấy tốt lên nhiều, người gầy đi trông thấy, nhưng làn da đã khỏe khoắn hơn.
Điều này chứng minh Kim tà quỷ đã rục rịch hành động rồi, mà Kim tà quỷ này, là một nữ quỷ thuộc hàng đoái kim.
Lần này, tôi đã có tính toán.
Cơm trưa vẫn gọi từ bên ngoài về, ăn xong, tôi hỏi Hoắc Oánh Ngọc: “Trong khoảng thời gian này, đã mất đi bao nhiêu đơn hàng lớn? Tổn thất bao nhiêu khách hàng?”
Cô ấy suy nghĩ một lúc: “Tổng cộng ba đơn lớn, hai đơn là công ty bản xứ, một đơn đối phương ở Thân Thành, là nơi tôi và Tiêu Vũ cùng đi. Còn về khách hàng lâu năm, cả ở Ngân Châu và bên ngoài cộng lại, 13 nhà.”
“Mẹ nó… Một tháng mất 13 khách hàng lâu năm, khó trách xoay vòng vốn xảy ra vấn đề…” Khả Nhi nói.
Hoắc Oánh Ngọc khổ sở cười: “Phải, đơn đặt hàng cũng bị hủy, nhiều hàng được đặt rồi thành hàng tồn kho, không phát sinh lời nữa.”
“Ba đơn hàng lớn chưa vội, nói 13 khách hàng lâu năm trước đi.” Tôi nói: “Chiều nay, có thể gọi họ đến công ty không?”
Cô ấy sửng sốt: “Gọi cả 13 công ty tới?”
“Phải!” Tôi gật đầu.
“Chắc là có thể.” Cô ấy nói: “Nhưng lúc này gọi họ đến làm gì? Họ cũng không hợp tác nữa…”
Tôi bình tĩnh cười: “Gọi họ tới, đàm phán thêm lần nữa, bảo bọn họ chị có thể giao hàng, nhưng giá cả phải tăng một chút.”
Lời này nói ra, không chỉ có Hoắc Oánh Ngọc bối rối, Khả Nhi nghe cũng mơ hồ.
“Bọn họ đã không cùng Hoắc tiểu thư hợp tác, chị ấy lại còn tăng giá?” Khả Nhi không hiểu: “Thiếu gia, cậu muốn làm gì thế?”
Hoắc Oánh Ngọc cũng gật đầu, cùng câu hỏi.
Tôi lấy lệnh bài trong túi xách giao cho Hoắc Oánh Ngọc: “Mang áo trong bên người, buộc lệnh bài vào cánh tay trái giống hôm qua. Mang theo nó, từ chiều đến tối nay, bất kể chị đàm phán với ai, cũng chỉ như sư tử vồ thỏ(*), đại sát tứ phương, cực kỳ thuận lợi. Chị mất 13 khách hàng, xế chiều nay sẽ gọi được toàn bộ họ quay về!”
(*) ý nói đơn giản thuận lợi, như thuyền gặp gió.
Hoắc Oánh Ngọc kích động không thôi: “Thiếu gia, cậu… cậu nói thật chứ?”
Tôi gât đầu: “Thật! Ngoài ra chị cũng liên lạc với 3 công ty có đơn lớn, gọi họ đến công ty. Hôm nay phải cực khổ, tranh thủ gom hết họ lại.”
“Gom họ lại?” Cô ấy cơ hồ không tin vào tai mình: “Nhưng họ là đối phương mà…”
“Tôi nói rồi, có lệnh bài này, chị như sư tử vồ thỏ.” Tôi nói: “Trước giờ Tý đêm nay, bất luận là đàm phán với ai, cũng chiến thắng đến cùng. Vận khí bị Ngũ Tà Tỏa mang đi, tôi sẽ giúp chị đoạt lại.”
Tôi nhìn cô ấy, bình tĩnh cười: “Gọi điện thoại đi.”
Cô ấy cảm kích nhìn tôi, gật đầu: “Ừ!”
Cô ấy đứng lên vào phòng ngủ gọi điện.
Khả Nhi nhỏ giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, lệnh bài kia vì sao lợi hại như vậy?”
Tôi nhìn cô, không lên tiếng.
Cô không biết làm sao: “Được rồi, thiên cơ không thể lộ, tôi không hỏi.”
Tôi bị cô chọc cười: “Sự việc quan trọng, đừng hỏi nhiều như vậy, theo lời tôi nói là được.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Hơn chục phút sau, Hoắc Oánh Ngọc quay lại: “Tôi bảo trợ lý thông báo cho khách hàng rồi, bây giờ đã có 3 nhà trả lời, nói buổi chiều sẽ tới. Những nhà khác còn chưa trả lời.”
Tôi đứng lên: “Được, chúng tôi lên đường thôi.”
Trên đường đến công ty, Hoắc Oánh Ngọc lúc lúc lại nhận được điện thoại, đều là khách hàng xác nhận sẽ đến. Cuối cùng, mười ba khách hàng đều đồng ý đến, còn ba đơn hàng lớn, hai cái ở Ngân Châu đã hẹn xong thời gian, chỉ có khách hàng ở Thân Thành vẫn chưa trả lời.
"Theo tôi thấy thế là đủ rồi" Khả Nhi nói: "Bắt được những người này, đủ để công ty của Hoắc tiểu thư cải tử hồi sinh rồi."
"Công ty ở Thân thành có lẽ đã bị Tiêu Vũ liên lạc rồi." Tôi nghĩ ngợi: "Không sao, bọn họ sẽ sớm gọi cho chị."
Hoắc Oánh Ngọc yên tâm: "Ừ, cảm ơn thiếu gia!"
"Tiêu Vũ là ai thế?" Khả Nhi hỏi.
"A..." Hoắc Oánh Ngọc nhất thời lúng túng.
"Tiêu Vũ là bạn học của chị ấy, cũng là người hạ Ngũ Tà Tỏa." Tôi nói.
"Mẹ nó bạn học còn làm ra chuyện này?" Khả Nhi nhíu mày, hỏi Hoắc Oánh Ngọc: "Hai người có thù oán sao?"
Hoắc Oánh Ngọc đỏ mặt, lắc đầu.
"Vậy anh tại sao làm vậy?" Khả Nhi lại hỏi tôi.
"Tôi cũng không phải là anh ta, làm sao tôi biết?" Tôi nói.
"Nếu biết anh ta làm, sao chúng tôi không đi tìm anh ta?" Khả Nhi không hiểu.
"Tìm anh ta chỉ bứt dây động rừng" Tôi nói: "Chúng tôi phải yên lặng một chút, càng vô hình càng tốt, con rắn như anh ta, càng chậm kích động càng tốt..."
Khả Nhi biết: "Ừ, con rắn này, biết cắn người..."
Hoắc Oánh Ngọc có chút lo lắng: "Thiếu gia, anh ta không làm ra chuyện gì nữa chứ?"
"Không sao." Tôi nhàn nhạt nói.
Cái gọi là lời ít, sức nặng càng lớn, Hoắc Oánh Ngọc nghe được hai chữ này, trong lòng yên ổn.
Cô có lòng tin với chúng tôi, cái gì cũng không sợ.
Công ty Hoắc Oánh Ngọc ở trung tâm Ngân Châu quốc tế, là một trong những văn phòng tốt nhất ở Ngân Châu, có 42 tầng. Công ty chị ở tầng 35, phòng làm việc của Tiêu Vũ ở ngay phía dưới.
Tới công ty, nữ trợ lý nói với chị, có vài cái khách hàng đã đến.
Hoắc Oánh Ngọc xoay người nhìn tôi: "Thiếu gia, cậu xem..."
"Chị lo công việc đi, chúng tôi tìm một chỗ nghỉ ngơi là được." Tôi nói.
"Công ty không có nơi an tĩnh có thể nghỉ ngơi." Chị suy nghĩ một chút: "Thế này đi, tầng 41 có một khách sạn, tôi thuê phòng ở đó cho cậu và Khả Nhi, được không?"
“Được." Tôi gật đầu.
Hoắc Oánh Ngọc xoay người bảo trợ lý: "Em ổn định bọn họ, nói chị lập tức đến."
"Dạ giám đốc Hoắc" Nữ trợ lý nói.
Hoắc Oánh Ngọc mang chúng tôi đến khách sạn trên tầng 41, đặt cho chúng tôi một gian phòng ngắm cảnh, sắp xếp xong mới trở về.
Sau khi chị đi, Khả Nhi đóng cửa lại, đi tới bên tôi yên lặng ôm lấy eo.
Tôi hơi sửng sốt, nhìn cô: “Sao thế?”
Cô khẽ mỉm cười: “Không có gì, muốn ôm một chút thôi…”
Tôi bất đắc dĩ cười: “Được rồi, tùy cậu.”
Cô cười ha ha, buông ta ra, ngồi xuống sô pha, nhìn cửa kính hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu xem căn phòng này, có phải rất giống khách sạn ở Thượng Kinh chúng ta từng ở?”
“Đúng là rất giống.” Tôi nói: “Có điều, hình như khách sạn đó tốt hơn một chút.”
Cô cười một tiếng, đứng lên: “Tôi đi pha cà phê.”
Tôi nhìn cảnh sắc thành phố, hít một hơi thật sâu, không để ý, đã tới đây lâu như vậy.
Tôi lấy điện thoại, tìm một tấm ảnh chụp chung với Quách Thần Quân, lặng lẽ nhìn, lòng đầy ngọt ngào.
Chốc lát sau, Khả Nhi mang cà phê quay lại.
Cô quay sang nhìn hình, lại nhìn tôi: “Nhớ chị ấy rồi?”
Mặt tôi đỏ lên, vội cất điện thoại, nhận cà phê uống một ngụm.
Cô cười xấu xa hỏi tôi: “Này thiếu gia, hai người đến bước nào rồi?”
“Bước nào gì?” Tôi đỏ mặt hỏi.
“Ngủ cùng chưa?” Cô tò mò nhìn tôi.
“Cậu nghĩ gì thế!” Tôi hết ý kiến: “Chúng tôi mới quen nhau bao lâu chứ? Sao có thể...”
“Hai người ở chung hai tháng, chưa từng làm?” Cô không tin.
Tôi lúng túng ho khan một tiếng, tiếp tục uống cà phê.
Cô nhìn tôi một hồi, nghiền ngẫm cười một tiếng, nhỏ giọng hỏi tôi: “Có phải không có kinh nghiệm không? Không thì… tôi dạy cậu?”
Ngụm cà phê trong miệng suýt thì phun ra ngoài.
Cô bật cười.
Tôi đỏ mặt nhìn cô, khinh thường cười một tiếng: “Xì, nói như cậu có kinh nghiệm vậy.”
“Tôi dĩ nhiên… dĩ nhiên là có.” Cô không phục nói.
“Thôi đi, hai chúng tôi giống nhau, đều là…” Tôi ho khan, không nói tiếp câu nói xấu hổ đó nữa.
“Đều là gì? Là gì thế? Cậu nói đi?” Cô cố ý chọc tức tôi.
“Đừng nháo.” Tôi đỏ mặt, tránh ánh mắt cô.
Cô cúi thấp đầu uống cà phê, quay người lại cười thắng lợi.