Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 144 - Chương 144. Một Mũi Tên Trúng Hai Con Chim

Chương 144. Một Mũi Tên Trúng Hai Con Chim Chương 144. Một Mũi Tên Trúng Hai Con Chim

Hoắc Oánh Ngọc đàm phán đến hơn 7 giờ tối, sau khi kết thúc, cô ấy lập tức lên khách sạn, báo kết quả thương lượng cho chúng tôi.

“Thiếu gia, quả nhiên giống như cậu nói, cả 13 khách hàng lâu đời đều đồng ý ký hợp đồng mới.” Cô ấy kích động nói: “Ba đơn hàng lớn chạy mất cũng bị tóm về. Khách hàng bên Thân Thành 5 giờ mới tới, nói vẫn luôn ở chỗ của Tiêu Vũ, nhưng cuối cùng…”

Cô ấy thở hổn hển, che ngực, không ngừng ho khan.

“Khả Nhi, rót cho Hoắc tiểu thư cốc nước.” Tôi bảo.

“Được.” Khả Nhi rót nước đưa cho Hoắc Oánh Ngọc.

“Khụ khụ.. Khả Nhi, cảm ơn…” Hoắc Oánh Ngọc vừa ho vừa nhận nước, uống một hơi, lại phun ra ngoài, ho kịch liệt.

Khả Nhi sửng sốt, hỏi tôi: “Thiếu gia, Hoắc tiểu thư sao thế?”

“Có phải trong người khó chịu, hít thở không thông?” Tôi hỏi Hoắc Oánh Ngọc.

Hoắc Oánh Ngọc rất khó chịu, cố gắng gật đầu.

Tôi cũng không thấy kỳ quái, Kim tà quỷ bị suy yếu, Thổ tà quỷ sẽ rục rịch, thổ có tính chịu đựng, có khả năng chèn ép, một khi động đến Thổ tà quỷ, kinh lạc cô ấy sẽ bị nhồi nhét, khiến cô ấy khí huyết thiếu, hít thở không thông, máu lên không đủ, não thiếu dưỡng khí, ý thức mơ hồ.

Đơn giản mà nói, triệu chứng này rất bình thường, nhưng thời gian không còn nhiều, phải lập tức hành động.

“Mọi người trong công ty tan làm hết rồi chứ?” Tôi hỏi Hoắc Oánh Ngọc.

“Khụ khụ… vẫn còn… khụ khu… bảo vệ.” Cô ấy cố gắng nói.

Tôi đứng lên bảo Khả Nhi: “Đỡ Hoắc tiểu thư, đi công ty chị ấy.”

“Được!” Khả Nhi nói.

Chúng tôi rời khách sạn, vào thang máy, Khả Nhi ấn tầng 35.

Hoắc Oánh Ngọc không ngừng ho khan, hô hấp càng ngày càng khó khăn, đứng cũng không vững.

“Kiên nhẫn một chút.” Tôi nói với cô ấy: “Nếu chị thở được bằng phương pháp thai tức, nên dùng cách này.”

Mặt Hoắc Oánh Ngọc đầy mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi… khụ khụ… không biết…. khụ khụ…”

Tôi nhất thời sửng sốt, cô ấy là con gái Trần Đạo gia, lại không biết cách thở này ư.

Có điều nghĩ cũng đúng, đến lễ của Đạo gia cô ấy cũng không biết, sao biết được phương pháp thở thai tức.

“Đừng hoảng hốt.” Tôi nói: “Cố gắng bình tĩnh lại.”

“Ừ.” Cô ấy cố gắng gật đầu.

Tới tầng 35, tôi ôm cô ấy vào, lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào công ty.

Hai nhân viên an ninh nhìn thấy, sợ hết hồn: “Giám đốc Hoắc, chị sao thế?”

“Các người tan làm đi, nhanh lên!” Tôi lớn tiếng nói.

Hai nhân viên an ninh nhìn nhau, ai cũng không dám đi.

“Đi!” Hoắc Oánh Ngọc cật lực nói.

“À à, được!” Họ thấy bà chủ lên tiếng, vội vàng đi.

Tôi bảo Khả Nhi đóng cửa, ôm Hoắc Oánh Ngọc tìm đến phòng làm việc, mở cửa đi vào, đặt cô ấy lên ghế.

Hoắc Oánh Ngọc vô cùng khó chịu.

Tôi không có thời gian để ý, bưng mặt cô ấy lên, nhìn ánh mắt cô ấy: “Hoắc tiểu thư, nhìn tôi này.”

Cô ấy không nhìn tôi, thống khổ há hốc miệng hổn hển, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy tay tôi.

“Nghe tôi nói, chị phải bình tĩnh, cố gắng bình tĩnh.” Tôi nói: “Lòng chị càng loạn, khí cũng loạn theo, như vậy chị càng không thở được. Tĩnh tâm lại, tôi dạy chị cách điều tức.”

Cô ấy cố gắng gật đầu, để bản thân bình tỉnh lại.

Khả Nhi đẩy cửa đi vào: “Sao rồi?”

“Cậu chờ ở bên ngoài.” Tôi nói lớn tiếng.

“À, được.” Khả Nhi xoay người đi ra.

Tôi dùng ánh mắt khích lệ Hoắc Oánh Ngọc, chờ cô ấy bình tĩnh lại, tiến đến bên tai cô ấy dặn dò: “Sơn trạch thông khí… Sơn trạch thông khí… Không cần nghĩ gì hết, mặc niệm 4 chữ này…”

“Sơn… Khụ khụ…” Cô ấy vừa đọc đã ho khan.

“Đừng đọc lên, phải mặc niệm.” Tôi nói: “Không cần vội, cứ từ từ…”

Cô ấy không nói, thở hổn hển, bắt đầu mặc niệm, từ từ, cô ấy bình tĩnh lại, tay đang nắm chặt tôi cũng buông ra.

“Đúng rồi, cứ như vậy…” Tôi khích lệ cô ấy: “Chị cứ yên lặng niệm, sẽ không sao…”

Lòng cô ấy yên tâm hơn, yên lặng gật đầu.

Tôi không dám thả lỏng, cứ nhìn cô ấy.

Mấy phút sau, khí tức cô ấy ổn định, từ từ nhắm mắt lại.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cởi áo khoác của cô ấy xuống, lấy lệnh bài ở tay trái ra, ra khỏi phòng làm việc.

Khả Nhi nhìn thấy tôi, vội vàng chạy lại: “Thiếu gia, sao rồi?”

“Tạm thời không sao.” Tôi nhìn đồng hồ: “Bây giờ mới hơn 7 rưỡi, Kim tà quỷ giờ Tuất một khắc sẽ ra, còn hơn 1 tiếng, chúng tôi phải tranh thủ.”

“Được!” Cô gật gật đầu: “Lệnh bài để đâu?”

“Thị lực cậu tốt, nhìn thử xem, nếu như coi toàn bộ khu làm việc là một căn phòng, vậy cửa ra ở đâu?” Tôi hỏi cô.

Khả Nhi hơi trầm tư, đi nhanh đến cửa chính công ty, nhìn văn phòng bên ngoài, lại trở về lấy một tờ giấy, nhìn bố trí 4 phía, vẽ lại một tấm bản đồ.

“Cái này nhất định phải nhìn đúng.” Tôi dặn dò.

“Ừ.” Cô vẽ xong rất nhanh, đưa cho tôi: “Đại khái thế này.”

Tôi nhận lấy nhìn, cô đã vẽ sơ đồ cả khu làm việc này ra.

“Cửa chính ở đây.” Cô chỉ: “Đường chính ở hướng chính Nam chính Bắc, phán đoán thế này, cửa chắc phải ở góc Đông Nam.”

“Chắc chắn không?” Tôi hỏi.

“Chắc chắn!” Cô rất tự tin.

Tôi nhận lấy bút trong tay cô: “Cửa chính ở Tốn vị, vậy nơi có Kim linh khí mạnh nhất, chắc là ở đây.” Tôi khoanh một vòng tròn lên bản đồ.

Bình Luận (0)
Comment