Mắt cô sáng lên, nhìn tôi: “Góc Đông Bắc, phòng họp?”
“Phải.” Tôi giao lệnh bài cho cô: “Thả cái này lên bàn phòng họp, sau đó đi ra, nhất định không được quay đầu.
“Được!” Cô nhận lấy lệnh bài, xoay người đi.
Tôi trở về phòng làm việc, tiếp tục trông chừng Hoắc Oánh Ngọc.
Lúc này Hoắc Oánh Ngọc đã an tĩnh trở lại, chỉ là sắc mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa, nhìn vô cùng yếu ớt.
Khả Nhi rất nhanh đã trở lại: “Thiếu gia, cất xong rồi.”
“Không có gì dị thường chứ?” Tôi hỏi.
“Lúc đi ra người hơi nhói, còn lại cũng không thấy gì.” Cô nói.
Tôi bình tĩnh cười, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Lần này chị ấy đàm phán với 15 người, lệnh bài hút đủ khí đoái kim, thấy đau nhói là bình thường.”
“Hóa ra là như vậy…” Cô hiểu: “Không trách cậu để chị ấy đàm phán, hóa ra là một mũi tên trúng hai đích.”
“Đã là khí trong ngũ hành, không cần thì bỏ, càng dùng càng mạnh.” Tôi nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Kim khí trên lệnh bài không giữ được lâu, nhưng Kim tà quỷ trong người chị ấy đã rất yếu, chúng tôi bây giờ chỉ cần kiên nhẫn, đến khi nó không chịu được, sẽ đi ra…”
Khả Nhi hiểu ý cười: “Đã hiểu…”
Một tiếng không quá dài, rất nhanh đã trôi qua.
Tôi nhìn thời gian, cũng đã đến lúc, dẫn theo Khả Nhi ra khỏi phòng làm việc, vào bên trong chuẩn bị khóa Kim tà quỷ.
“Cậu tránh xa một chút, trông cửa.” Tôi dặn dò cô: “Một lúc nữa, nếu có người phụ nữ mặc áo trắng đi ra cũng đừng kinh động cô ta. Chờ đến khi cô ta vào cửa phòng họp, cậu liền xông vào phòng thủ ở cửa phòng. Vẫn câu nói đó, có bóng đen xuất hiện thì giết không cần hỏi.”
“Được!” Cô gật đầu.
Tôi lấy hồ lô bát quái đồng ra, xoay người đi về phía phòng họp.
Khả Nhi lui ra xa một đoạn, tìm một vị trí ngồi xuống.
Tôi vào phòng họp, kéo ghế ở hướng chính Nam ra ngồi xuống, nơi đây có tường thủy tinh, có thể nhìn cảnh đêm bên ngoài, tầm mắt rộng rãi.
Vài phút sau, khí trường biến hóa.
Tôi nhất thời cảnh giác, nhìn cửa phòng họp, không vội không gấp mở nắp hồ lô.
Lại đợi thêm mấy phút, một người phụ nữ mặc đồ trắng xuyên qua phòng họp, nhẹ nhàng đi vào.
Tôi đoán không nhầm, Kim tà quỷ này mang mệnh đoái kim, mặc đồ trắng, mặt lạnh như băng sương, trừ con mắt trắng bệch, tổng thể khuôn mặt cũng không tính là khó coi. Tướng tà quỷ do bọn họ chọn, Mộc tà quỷ thuộc tính mộc, mộc lại tiết thủy sinh lửa, cho nên mặt xanh mắt đen mặc áo đỏ. Kim tà quỷ tướng đoái kim, kim tiết đất sinh nước, cho nên cô ta vốn nên mặt trắng mắt vàng mặc áo đen mới đúng, nhưng cô ta đã suy yếu, mắt vàng áo đen không hiện ra được, vì vậy biến thành bộ dạng này.
Như thế cũng tốt, không quá khó coi.
Kim tà quỷ mặc dù nhìn thì hiền lành, mang hình dáng một cô gái, nhưng cô ta là tà quỷ mạnh mẽ nhất trong Ngũ Tà quỷ, mặc dù rất yếu ớt, nhưng sau khi đi vào vẫn cảnh giác từng bước, đôi mắt lóe lên hàn quang, cảnh giác đánh giá.
Tôi cũng không lo lắng, bởi vì giống như Mộc tà quỷ, có đầu quỷ và phù Dẫn Linh ở đây, cô ta không thấy được tôi.
Tôi vẫn cho là cô ta sẽ giống Mộc tà quỷ, chỉ cảnh giác một lúc sẽ bay về lệnh bài. Nhưng ngay vào lúc này, tình hình đột nhiên thay đổi, cô ta giống như bị sợ hãi, quay đầu trốn khỏi phòng họp.
Tôi ngẩn ra, vội vàng hét: “Khả Nhi! Ngăn cô ta lại!”
Cùng lúc đó, tôi vọt ra.
Khả Nhi nhanh nhẹn chạy tới bên ngoài phòng làm việc, đối mặt với Kim tà quỷ, soạt một tiếng rút dao ra.
Kim tà quỷ phát ra tiếng hét thê lương, nhưng lại sợ dao của Khả Nhi, không dám tiến lên nữa.
Lúc này, tôi xông đến phía sau cô ta, vừa định bấm ngón tay, cô ta đột nhiên xoay người lại gào thét, nhào về phía tôi.
“Thiếu gia!” Khả Nhi cả kinh.
Hai chúng tôi chỉ cách chừng mười thước, cô có nhanh hơn cũng không cứu được tôi, nhưng Kim tà quỷ trong nháy mắt đã xông đến trước mặt, tay sắc như dao vụt tới, chộp đến mặt tôi.
Tôi theo bản năng bấm ngón tay, vừa định phản ứng, một tia sáng trắng từ ngực phát ra, nhánh mắt đánh xuyên qua ngực người phụ nữ.
Kim tà quỷ hét thảm, rơi xuống đất, biến thành một cái bóng trắng.
Tôi phục hồi tinh thần, vội quan tưởng phù Tỏa Linh, ngón trỏ ngón giữa tay phải bóp mi tâm, ném về phía bóng trắng.
Cái bóng trắng hét lên kinh hãi, bị tôi bắt vào lòng bàn tay, phong ấn vào hồ lô.
“Lục hợp cấm chế, ngũ hành vị lao, sắc!”
Tôi đọc chú Phong Linh, hồ lô truyền đến tiếng hét thảm thiết, sau đó không còn động tĩnh.
Khả Nhi vội chạy tới kéo tôi: “Thiếu gia, cậu không sao chứ? A?”
Cô lo lắng, khẩn trương không chịu nổi.
“Không sao.” Tôi cười với cô, lấy ngọc trong áo ra, nhìn Khả Nhi: “Mới rồi cậu có thấy không?”
Cô gật gật đầu: “Thấy! Có thấy! Nhất định là Ngọc cô nương!”
Tôi kinh ngạc nhìn Ngọc Khôi: “Không lẽ cô ấy thực sự vẫn còn ở đây? Nhưng… nhưng không thể nào…”
“Gì mà không thể nào, cậu không sao là được! Dọa chết tôi rồi!” Mắt cô đỏ lên.
Tôi nhất thời sửng sốt, lại bình tĩnh cười: “Có gì đáng sợ đâu? Tôi còn không đối phó được một con Kim tà quỷ chắc? Hơn nữa, không phải còn có Ngọc cô nương ở đây sao?”
Cô lau nước mắt, vòng qua người tôi: “Tôi lấy lệnh bài.”
Tôi nhìn bóng lưng cô, trong lòng nóng lên, bật cười.