Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146.

Chương 146. - Chương 146. -

Có lẽ lần này, Kim tà quỷ cảm nhận được khí tức cửa Ngọc Khôi, cô ta sợ nên mới bỏ chạy. Sau bị Khả Nhi ngăn cản, không còn cách nào chạy về người Hoắc Oánh Ngọc, dưới tình thế cấp bách mới định liều mạng với tôi. Nhưng lại không nghĩ tới, còn chưa kịp đến gần, đã bị tia sáng trắng của Ngọc Khôi đánh thành cái bóng.

Ngọc Khôi là linh ngọc ngàn năm, Kim tà quỷ dù ác liệt hơn nữa, đứng trước Ngọc Khôi cô nương cũng biến thành cặn bã. Dám vênh váo trước Ngọc Khôi cô nương, cô ta cũng thật chán sống.

Có điều, may mà cô ta chưa bị đánh chết, nhỡ đánh chết rồi, thiếu đi Kim tà quỷ, cũng không cách nào khóa được Ngũ Tà.

Tôi nhìn Ngọc Khôi trong tay, bình tĩnh cười, thả lại vào trong áo.

Khả Nhi trở lại, đưa nắp hồ lô cho tôi: “Đậy lại đi, đừng để hai con quỷ chạy mất.”

“Yên tâm, chúng không chạy được đâu.” Tôi nhận lấy, đậy nắp lại, giao hồ lô cho cô, cầm lấy lệnh bài trong tay: “Đi thôi, đi cứu người.”

Cô gật đầu: “Ừ!”

Đi tới phòng làm việc, tôi để Khả Nhi cởi áo ngực Hoắc Oánh Ngọc, hơi định thần, bấm ngón tay lên lệnh bài, đem cỗ khí đen phía trên đánh tới, lại chỉ vào ngực Hoắc Oánh Ngọc, khí đen vọt đến ngực chị, tiêu tán.

Giống như tối qua, tôi lại dùng cách treo đầu dê bán thịt chó, thay thế vị trí Kim tà quỷ. Nhưng tôi không vẽ phù nữa, vì Kim linh khí trên lệnh bài đã đủ mạnh mẽ, sau khi tiến vào cơ thể Hoắc Oánh Ngọc sẽ khai thông kinh lạc, như vậy cô ấy có thể hít thở bình thường.

Mấy giây sau, Hoắc Oánh Ngọc chợt tỉnh, ho khan đứng lên.

Khả Nhi sửa lại quần áo cho cô ấy, giúp cô ấy vuốt ngực nhuận khí.

Hoắc Oánh Ngọc càng ho khan, ọc một tiếng phun ra.

Cô ấy nôn ra không phải máu, là nước đen.

Cô ấy cứ liên tục nôn mười mấy lần, phòng làm việc xộc lên mùi khó chịu.

“Đây là những thứ bị chèn vào kinh lạc của chị ấy, khiến chị ấy không hô hấp được.” Tôi nói: “Phun ra được là tốt.”

Khả Nhi hiểu: “Hóa ra là vậy…”

Hoắc Oánh Ngọc lại nôn mấy lần, cuối cùng chỉ còn tiếng, không nôn được gì ra nữa.

Thật lâu sau chị mới tỉnh lại, vô lực dựa vào ghế, thở hổn hển nhìn chúng tôi: “Thiếu gia, cảm ơn cậu, cảm ơn Khả Nhi…”

“Có thể hít thở bình thường chưa?” Tôi hỏi.

Cô ấy vô lực gật đầu: “Ừ…”

Lúc này tôi mới yên tâm, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, quay đầu nhìn lại, bên ngoài lóe lên một bóng đen.

Khả Nhi cũng thấy, cô nhanh nhẹn rút dao bên hông ra, mở cửa xông ra ngoài.

Hoắc Oánh Ngọc ngẩn người: “Thiếu gia, Khả Nhi…”

“Không sao.” Tôi nhàn nhạt nói.

Chỉ chốc lát sau, Khả Nhi nhíu mày trở lại: “Người anh em kia chuyên nuôi chồn vàng à, mẹ nó, lại một con nữa, thối chết được!”

“Cậu không sao chứ?” Tôi hỏi.

“Không sao.” Cô đáp.

Tôi yên tâm, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Xem ra nơi này không hợp ở lâu, chúng tôi tới khách sạn đi.”

Chúng tôi trở lại khách sạn lớn ở Ngân Châu, đi thẳng lên tầng 41, lại thuê một phòng. Cứ như thế cũng được coi là qua đêm ở công ty.

Vì vậy, tôi và Khả Nhi lại ngủ trên cùng một giường.

Ngủ đến nửa đêm, Khả Nhi đột nhiên tỉnh lại.

Tôi cũng tỉnh, ngồi dậy hỏi cô: “Sao thế?”

“Để Hoắc Oánh Ngọc ở một mình liệu có nguy hiểm không?” Khả Nhi lo lắng: “Người anh em kia lại phái chồn vàng tới thì phải làm sao?”

Tôi ngáp một hơi: “Nào có nhiều chồn vàng như vậy? Cậu còn cho là anh ta nuôi chồn vàng thật à?”

Khả Nhi đỏ mặt: “Thì tôi ví dụ thế…”

“Yên tâm đi, coi như bọn họ muốn động, cũng là động hai chúng ta, sẽ không động đến Hoắc tiểu thư đâu.” Tôi nói.

“Vì sao?” Cô không hiểu.

“Trên người Hoắc tiểu thư còn Ngũ Tà Tỏa, trước khi bị phá vỡ, vạn như chị ấy xảy ra chuyện không may, Ngũ Tà Tỏa sẽ cắn trả.” Tôi nói: “Vì vậy, cậu không cần lo lắng.”

“Ý cậu là, đối phương không muốn chị ấy chết?” Cô nhìn tôi.

“Tôi nghĩ thế, mục đích của đối phương dường như muốn khống chế chị ấy, biến chị ấy thành nô lệ, thành bù nhìn.” Tôi nói: “Ngũ Tà Tỏa có công dụng vốn có là như vậy, nếu muốn giết chị ấy, cũng không cần phức tạp thế này.”

“Không lẽ do Tiêu Vũ đó.”

“Bây giờ khó mà nói được.” Tôi nhìn cô: “Tiêu Vũ tham gia vào chuyện này, nhưng anh ta là chủ mưu hay đồng phạm vẫn chưa biết được. Trước mắt trong Ngũ Tà đã khóa được hai, chỉ cần phá vỡ chúng, chân tướng sẽ lộ rõ.”

Khả Nhi như có điều suy nghĩ.

“Cậu đang nghĩ gì?” Tôi hỏi.

Cô nhìn tôi: “Khóa Mộc tà quỷ, chị ấy thiếu chút nữa khô máu, khóa Kim tà quỷ, thiếu chút nữa chết ngộp, có phải mỗi lần khóa một tà, chị ấy sẽ suýt chết một lần?”

“Đúng.” Tôi gật đầu.

“Mẹ nó…” Cô nhún vai: “Vậy nghĩa là, vẫn còn 3 ải nữa chờ chị ấy… Thật sợ chị ấy không chịu được.”

Tôi bình tĩnh cười: “Chị ấy sẽ chịu được, ngủ đi.”

Tôi xoay người nằm xuống.

Khả Nhi vẫn suy nghĩ, tiến tới tai tôi hỏi: “Thiếu gia, mai chúng ta làm gì.”

“Thổ tà quỷ…” Tôi nhàn nhạt nói.

“Vậy chị ấy sẽ thế nào?” Cô hỏi.

Tôi vươn tay xoa đầu cô: “Ngủ đi, ngày mai rồi biết.”

Khả Nhi sâu đậm nhìn tôi, cười ngọt ngào một tiếng, hôn nhẹ bên tai tôi rồi xoay người nằm xuống đắp chăn lên.

Bình Luận (0)
Comment