Tôi bị tập kích bất ngờ, hoàn toàn tỉnh ngủ, khẩn trương nuốt nước miếng.
“Ngủ thôi!” Cô coi như không có việc gì ngáp một cái, tắt đèn.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bình tĩnh lại.
Rất nhanh, tôi cũng ngủ.
Ngày hôm sau, Khả Nhi dậy thật sớm, mang dao sang phòng Hoắc Oánh Ngọc kiểm tra một lần, xác định cô ấy không sao mới yên tâm.
Khi cô về phòng, tôi đang tắm.
Cô đẩy cửa đi vào.
Tôi nhất thời sửng sốt, vội kéo khăn tắm: “Cậu làm gì thế?”
“Rửa mặt.” Cô coi như không có chuyện gì: “Cậu tắm phần cậu đi, tôi không nhìn.”
Tôi lúng túng, tắm không được mà không tắm cũng không xong.
Khả Nhi bình tĩnh rửa tay, lại bắt đầu đánh răng, vừa đánh vừa nói: “Thiếu gia, tôi vừa sang xem, Hoắc tiểu thư còn chưa tỉnh. Chúng tôi sắp xếp sao đây? Có muốn gọi chị ấy dậy ăn sáng không?”
“Cho chị ấy ngủ thêm đi.” Tôi đỏ mặt nói.
“Được!”
Tôi do dự, mở nước, tiếp tục tắm.
Khả Nhi không nói nữa, rửa mặt xong thì mở cửa ra ngoài.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, dùng tốc độ nhanh nhất tắm cho xong, mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng tắm.
Khả Nhi thấy tôi đi ra, cười với tôi một tiếng, quay lưng lại: “Cậu thay quần áo đi, tôi không nhìn.”
Tôi ho khan, ngồi xuống bắt đầu thay quần áo.
“Tối qua cậu ngủ ngon không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
“Rất tốt.” Tôi đáp.
Cô khẽ mỉm cười: “Tới Ngân Châu đã 10 ngày, tôi mới có hai đêm ngủ ngon.”
Tôi giật mình, hiểu ý cô.
Từ khi đến Ngân Châu, chúng tôi vẫn ngủ riêng, chỉ có hai tối ngủ chung.
Tôi không lên tiếng, yên lặng mặc quần áo.
Cô đi tới nhìn tôi, giúp tôi sửa cổ áo.
Mặt tôi nóng lên.
Cô cười một tiếng: “Sao thế? Xấu hổ à?”
“Đừng nháo.” Tôi né tránh ánh mắt cô, gật gật đầu: “Được.”
Nhà ăn khách sạn ở tầng 42, đây là phòng ăn kiểu tây, bởi vì ở tầng cao, nên xem được toàn cảnh, tầm mắt rộng mở.
Bữa ăn sáng này rất phong phú.
Hai chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, không để ý đã hơn 9 giờ.
Lúc này, một người phụ nữ đi vào phòng ăn, nhìn bốn phía, đi thẳng đến chỗ chúng tôi.
Tôi nhìn thấy, Khả Nhi cũng thấy.
Người phụ nữ tới trước mặt chúng tôi, hỏi: “Các người là bạn của Hoắc tiểu thư Hoắc Oánh Ngọc?”
Khả Nhi đứng lên: “Có việc gì thế?”
Người phụ nữ nhìn cô, khẽ cười: “Ông chủ tôi là Tiêu Vũ, ông ấy nhờ tôi nhắn lại, hi vọng hai người đừng xen vào chuyện của Hoắc tiểu thư.”
“Ai dô, chuyển lời cơ à?” Khả Nhi cười một tiếng: “Ông chủ các người trâu bò lắm mà, sao không tự tới đây?”
Người phụ nữ liếc cô: “Loại việc này, không đến ông chủ ra tay, tôi làm là được.”
Khả Nhi ánh mắt lạnh lẽo: “Phải thế không?”
“Khả Nhi.” Tôi nháy mắt với cô: “Ngồi xuống đi.”
“Hừ!” Khả Nhi cười lạnh ngồi xuống.
Người phụ nữ khinh thường nhìn chúng tôi, nói giọng cảnh cáo: “Tôi phải nhắc nhở hai người, nơi này là Ngân Châu, không phải Thượng Kinh. Ông chủ chúng tôi bề bộn công việc, một câu nói, sẽ không nói lại lần thứ hai. Hai vị tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Nói xong, cô ta quay người muốn đi.
“Chờ chút.” Tôi gọi lại.
Người phụ nữ nhíu mày: “Làm sao?”
“Giúp tôi chuyển lời đến ông chủ các người.” Tôi nhìn cô ta: “Quấy rầy người khác ăn cơm là một chuyện rất không lễ phép. Cô nói với anh ta, chúng tôi rất không vui, chuyện của Hoắc tiểu thư, chúng tôi quản chắc rồi.”
“Được, can đảm lắm!” Người phụ nữ cười nhạt: “Tôi sẽ chuyển lời.”
Cô ta nhìn Khả Nhi, xoay người rời đi.
“Hừ, côn đồ cái gì? Dọa ai đấy.” Khả Nhi khinh thường.
“Tiêu Vũ này, trước mặt Hoắc Oánh Ngọc giả bộ quân tử, thực tế không hiền lành chút nào.” Tôi nhìn cô: “Cậu sợ không?”
“Tôi sợ bà nội anh ta ấy!” Khả Nhi nói.
“Tôi từ nhỏ đã học võ, có điều chưa được dùng qua.” Tôi nhìn cô: “Cậu thì sao?”
“Mẹ tôi đều dạy công phu của chiến sĩ đặc chủng, không có động tác võ thuật đẹp mắt.” Cô tự tin cười: “Tôi cũng không đánh nhau, có điều được mẹ dạy, mẹ con chúng tôi có thể đại chiến 200 hiệp.”
Tôi cười: “Cậu cứ chém gió đi.”
“Tôi nói thật!” Khả Nhi nghiêm túc: “Có cần đuổi theo, tôi chứng minh cho cậu xem!”
“Một lúc nữa sẽ có cơ hội chứng minh.” Tôi nhìn cửa phòng ăn: “Bọn họ ở đó chờ rồi.”
Khả Nhi quay đầu lại: “Ở đâu?”
Tôi tiếp tục ăn: “Ăn nhiều vào, một lúc nữa về, mở cửa đánh chó!”
Khả Nhi hiểu, tự tin cười một tiếng: “Được! Chờ đấy cho tôi!”
Tôi không đánh nhau, nhưng cũng không sợ đánh nhau.
Bởi vì công phu ông nội dạy tôi, là thương nguyên cầm nã, phân cân thác cốt thủ(*). Để học được loại võ công này, hồi bé tôi cực khổ không ít, nhưng vì loại công phu này quá mức độc ác, cho nên tới bây giờ tôi vẫn chưa thủ dùng tới.
(*) Thường là những đòn bẻ tay, ngoặt vai, dùng tay xẻ đá.
Bây giờ, cơ hội của tôi đến rồi.
Ăn sáng xong, hai chúng tôi coi như không có chuyện gì, trở về phòng.
Mấy phút sau, có người tới, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tôi đứng dậy chuẩn bị mở cửa, Khả Nhi kéo tôi lại, thấp giọng nói: “Để tôi!”
“Để tôi ra trước!”
“Không được, tôi ra trước!”
“Cậu nghe lời đi!”
“Chuyện gì nghe cũng được, chuyện này không được.” Ánh mắt cô kiên định.
Tôi bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, cậu ra đi.”
Cô cười: “Thiếu gia, đừng có chớp mắt đấy, cẩn thận!”
Cô ra mở cửa, bên ngoài hai nam một nữ, nữ chính là người mới tới khi nãy.