Trần Bảo nhìn chúng tôi, vội hắng giọng, đổi thành hòa nhã: “À… ý bần đạo là, thiếu gia và cô Khả Nhi cứ yên tâm, có bần đạo ở đây, quyết sẽ không…”
Anh ta nhìn Hoắc Oánh Ngọc, nhất thời lửa giận bừng bừng: “Quyết sẽ không cho tên khốn đó lại gần Ngọc Hoàng Các dù một bước, con mẹ nó chứ!”
Anh ta hung hãn mắng.
Tôi nói thật đúng là đệ tử của Trần Đạo gia, phong cách liều mạng giống hệt Vương Bảo, đúng là sư huynh đệ.
Tôi ho khan, đứng lên: “Được, vậy làm phiền đạo trưởng.”
“Không dám.” Anh ta ôm quyền với tôi: “Thiếu gia cực khổ rồi, xin cậu không cần lo lắng!”
Tôi bình tĩnh cười, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Thay quần áo, bắt đầu thôi.”
Hoắc Oánh Ngọc hít vào một hơi thật sâu, gật gật đầu: “Ừ.”
Đối với người học luyện khí mà nói, quần áo phải rộng thùng thình, cần có cảm giác nghi thức, như vậy mới nhanh tiến vào trạng thái.
Hoắc Oánh Ngọc sau khi thay đạo bào, cùng chúng tôi đi vào hậu viện.
Hậu viện rất u tĩnh, diện tích rất lớn, ở giữa có một đài đá xây từ hán bạch ngọc cao hai thước, diện tích tầm tám mươi thước vuông. Đài đá có đá xanh Thái Cực, xung quanh hai mươi bốn lan trụ, có khắc sư tử, toàn bộ hướng ra ngoài, hình dáng khác nhau, khí thế uy nghiêm.
Tôi giật mình, đài đá vị Cấn Thổ, sư tử mệnh Càn Kim, mà Hoắc Oánh Ngọc cũng mang Càn Kim, ở nơi thế này luyện khí, vừa có Cấn Thổ sinh giúp, lại được Kiền Kim bổ thân, có thể nói là chiếm hết thiên thời địa lợi. Lại phối hợp cũng trận Tụ Linh và trận Thái Cực, chỉ cần một giờ đã có thể làm tiêu hao Thổ tà quỷ trong người. Cứ như vậy, không cần đến tối, chỉ hai giờ sau Thổ tà quỷ đã bị dẫn ra.
Tôi lên lên đài đá, nhìn xung quanh, cẩn thận cảm nhận khí trường trên đài đá, trong lòng chắc chắn.
Trần Bảo dẫn theo Hoắc Oánh Ngọc lên đài đá, hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu thấy nơi này thế nào?”
Tôi hiểu ý cười: “Đài đá không tồi.”
“Đây là đài đá xây từ 3 năm trước cùng Ngọc Hoàng Các, sư muội quyên tiền sửa.” Trần Bảo nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Sư phụ tôi nói, dưới Hoàng Hà Các có khí mạch, đá xây trên đó thành đài đá tu luyện, có thể nâng công lực lên gấp bội. Lão nhân gia còn nói, tương lai muốn đến đây tu luyện.”
“Trần Đạo gia nói không sai.” Tôi gật đầu: “Khí trường vô cùng tinh khiết, lại rất đầy đủ, là một địa điểm rất tốt. Hơn nữa đài đá này rất tuyệt diệu, lấy hán bạch ngọc làm điểm tựa, đá xanh Thái Cực làm trung tâm, xung quanh có hai mươi tư sư tử đá trấn núi. Cái gọi là thạch đài thành sơn, sư chúc Kiền Kim, hợp Thiên Sơn vị độn. Hai mươi tư con sư tử đá, lấy hình dạng làm thuật lý, lấy được một thiên thái quẻ, quẻ ẩn giấu, nghịch chuyển càn khôn, hợp vào một chỗ, lấy đi linh khí thiên địa, ẩn mình vô hình. Đây vốn đã là một trận pháp phong thủy, tu luyện ở đây, công hiệu quả thật sẽ gấp bội.”
Trần Bảo không nhịn được giơ ngón tay cái: “Thiếu gia, trong nghề.”
Hoắc Oánh Ngọc yên lặng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sung bài.
Tôi gật đầu với Trần Bảo, cười với Hoắc Oánh Ngọc: “Đây chính là thiên ý, ban đầu Hoắc tiểu thư góp một phần công đức, bây giờ phúc báo trở lại.”
“Phải.” Trần Bảo cảm khái nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Sư muội góp tiền lấy đá xây đài, bây giờ đài đá đến bảo vệ sư muội, thiên ý, đều là thiên ý.”
Hoắc Oánh Ngọc lắc đầu: “Bảo vệ em không phải đài đá này, là thiếu gia và cô Khả Nhi, nếu như không có họ, hai hôm trước em đã mất mạng rồi.”
Trần Bảo lúng túng: “À đúng đúng, sư muội nói phải, nhờ có thiếu gia và cô Khả Nhi…”
Tôi cười: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi bắt đầu thôi.”
Hoắc Oánh Ngọc gật đầu: “Ừ.”
Trần Bảo ôm quyền với tôi: “Làm phiền thiếu gia! Chuyện bên ngoài cậu không cần lo lắng, đã có tôi!”
“Được!” tôi gật đầu.
Trần Bảo nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Sư muội, nghe theo thiếu gia, luyện cho tốt.”
Hoắc Oánh Ngọc gật đầu.
Trần Bảo đi xuống, mang đệ tử lui khỏi hậu viện, đóng cửa lại.
Dưới đài đá chỉ còn lại Khả Nhi.
Tôi đi tới giữa đài đá, ngưng thần, bấm ngón tay điểm hai cái trên đất, bố trí trận Thái Cực, sau đó vẽ ba đạo phù Tụ Linh ném vào trận pháp, trận Thái Cực trong nháy bắt biến thành trận Tụ Linh, hình thành ánh sáng to lớn của kết giới, bao toàn bộ đài đá lại.
Hoắc Oánh Ngọc không khỏi ngây ngẩn, không kiềm được che miệng.
Từ khi bắt đầu làm việc cho cô ấy, đây là lần đầu tiên thấy tôi bày trận pháp, tôi nghĩ, đây có lẽ cũng là lần đầu tiên cô ấy thấy trận pháp như vậy.
Tôi cười với chị: “Đến đây đi.”
Cô ấy phục hồi tinh thần, vội vàng gật đầu, đi đến bên cạnh tôi.
Tôi để cô ấy ngồi xếp bằng trên trung tâm trận, từ túi xách lấy ra lệnh bài đã khắc cẩn thận, bảo cô ấy lấy tay trái nắm tay phải, sau đó bỏ lệnh bài vào tay phải cô ấy.
Sau đó tôi ngồi xếp bằng trước mặt cô ấy.
“Bây giờ, tôi sẽ dạy chị luyện pháp khí cơ bản nhất của Đạo gia.” Tôi nhìn cô ấy: “Chị là đệ tử Trần Đạo gia, vốn dĩ nên để Trần Đạo gia tự mình dạy chị, cho dù không phải Đạo gia đích thân truyền dạy, cũng nên do sư huynh chị Trần Bảo đạo trưởng. Nhưng bây giờ tình huống đặc thù, vì lý do an toàn, tôi sẽ tới dạy chị. Chuyện này, tương lai gặp Trần Đạo gia, chị cứ nói rõ ràng, không phải Ngô Tranh không tôn trọng Đạo gia, thật sự là chuyện bắt buộc, không thể không làm vậy.”