Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 150.

Chương 150. - Chương 150. -

Đây là chuyện nguyên tắc, nếu như Hoắc Oánh Ngọc đã học qua phương pháp luyện khí, vậy tôi dạy cô ấy cũng không vấn đề, nhưng bây giờ cô ấy nhập môn không biết gì, tôi muốn dạy cô ấy, phải nói trước những điều này. Mặc dù Trần Đạo gia căn bản sẽ không trách tôi, ông ấy sẽ chỉ cảm kích tôi, nhưng từ sự tôn trọng đối với ông ấy, tôi phải làm như vậy.”

Hoắc Oánh Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn thiếu gia.”

Tôi tiến tới bên tai cô ấy, nói cho cô ấy nghe luyện khí pháp môn chân truyền của Đạo gia.

Cái gọi là chân truyền, vạn quyển sách cũng chỉ là giả, tinh hoa trong pháp môn chỉ ở một câu nói.

Mắt cô ấy sáng lên, gật gật đầu: “Ừ, tôi nhớ rồi!”

“Bắt đầu đi.” Tôi bình tĩnh cười: “Hai giờ nữa, tôi dẫn chị xuất định.”

“Ừ.” Cô ấy hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trận Tụ Linh uy lực lớn, mang theo linh khí, sát khí và khí đất dưới mạch đất không ngừng tụ đến. Lúc này lệnh bài có tác dụng như lọc khí, nó hấp thụ toàn bộ sát khí, linh khí và khí đất, linh khí và khí đất còn dư lại vây quanh Hoắc Oánh Ngọc xoay thành vòng tròn, một lúc lại hóa thành nội khí vào cơ thể cô ấy.

Rất nhanh, cô ấy đã nhập định.

Tôi nhìn kỹ mi tâm cô ấy, xác nhận không có vấn đề xong mới đứng lên, xuống đài đá, tới bên người Khả Nhi.

“Thiếu gia, sức khỏe của Hoắc tiểu thư có kiên trì được hai giờ không?” Khả Nhi nhỏ giọng hỏi tôi.

“Không thành vấn đề.” Tôi nói.

“Ừ…” Dường như cô không dám tin.

Tôi nhìn một phòng đơn: “Đi thôi, vào phòng nghỉ ngơi.”

“Không cần trông nom ở đây sao?” Khả Nhi khó hiểu.

“Giữ an ninh ở đây có Trần đạo trưởng lo.” Tôi nói: “Chúng tôi tranh thủ nghỉ ngơi một lúc, buổi tối lại tác chiến.”

Khả Nhi biết: “Được!”

Tôi xoay người nhìn Hoắc Oánh Ngọc trên đài đá, sau đó mang Khả Nhi về phòng.

Hai giờ xong, tôi và Khả Nhi nghỉ ngơi xong, ra khỏi phòng, xuống dưới đài đá.

Hoắc Oánh Ngọc vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng đang mỉm cười, vẫn đang nhập định.

Tôi bảo Khả Nhi chờ ở dưới, bản thân lên đài đứng trước mặt Hoắc Oánh Ngọc, nhìn kỹ mi tâm. Thần quang cô ấy rõ ràng đã mạnh lên nhiều, hơn nữa khí đen dưới thần quang bắt đầu xao động bất an, như ẩn như hiện.

Thế này có thể rồi.

Tôi tiến đến bên tai cô ấy, nói nhỏ: “Hoắc Oánh Ngọc, xuất định.”

Hoắc Oánh Ngọc hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt.

Tôi bấm ngón tay chỉ vào mi tâm cô ấy, lại hướng xuống, từ từ hạ xuống đan điền.

Cô ấy theo bản năng xê dịch theo chỉ quyết của tôi, đẩy nội khí xuống dưới đan điền, sau đó tồn thần, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm hai mắt lại.

Tôi bình tĩnh cười, đứng dậy thu Ttrận Tụ Linh.

Khí trường từ trận pháp từ từ biến mất.

Tôi ngoắc tay với Khả Nhi, cô chạy lên đài, tiến đến gần Hoắc Oánh Ngọc nhìn kỹ.

Chục giây sau, Hoắc Oánh Ngọc nhẹ nhàng thở hắt ra, chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt cô ấy rõ ràng đã sáng hơn.

Khả Nhi cười nhìn tôi: “Thiếu gia, hai mắt Hoắc tiểu thư sáng rực lên.”

“Ừ.” Tôi nhìn ánh mắt Hoắc Oánh Ngọc, hỏi cô ấy: “Cảm thấy thế nào?”

Hoắc Oánh Ngọc cầm lệnh bài đứng lên, quỳ xuống trước mặt tôi rơi lệ: “Tạ ơn thiếu gia!”

Tôi đỡ cô ấy dậy: “Đừng như thế, chị không sao chứ?”

Cô ấy rơi lệ, cặp mắt đỏ bừng, trăm ngàn cảm xúc nhìn tôi, nói chuyện có chút nghẹn ngào: “Trên người không khó chịu, cũng có khí lực, chỉ là thấy trong người hơi nóng…”

“Chỉ bị nóng thôi sao?” Tôi nhìn cô ấy.

Mặt chị như hoa đào, người ngùng cúi đầu: “Tôi… tôi…”

Khả Nhi không hiểu hỏi tôi: “Thiếu gia, Hoắc tiểu thư sao thế?”

“Có phải có chút xuân tâm rạo rực?” Tôi hỏi.

Khả Nhi ngẩn ra: “Thiếu gia, cậu…”

Hoắc Oánh Ngọc lúng túng gật đầu: “Ừ, người rất khó chịu, có chút… có chút không khống chế được…”

Tôi bình tĩnh cười: “Vậy thì đúng rồi.”

Hành thổ sinh kim tiết hỏa, Thổ tà quỷ một khi đã suy yếu, Hỏa tà quỷ tất nhiên muốn hành động. Hỏa tính đa tình, cho nên cô ấy thấy người nóng lên, khí tức rộn ràng, trên người sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý.

Điều này chứng minh, đã có thể dẫn Thổ tà quỷ ra.

Thổ tà quỷ đã bị tiêu hao mạnh mẽ, chỉ còn lại cái bóng, cho nên không cần giấu giếm, trực tiếp động thủ là được.

Tôi lấy lệnh bài từ tay Hoắc Oánh Ngọc, nhìn một chút, xoay người ném về hướng Tây Nam.

Hoắc Oánh Ngọc cả kinh: “Thiếu gia, chuyện này…”

Khả Nhi cũng sửng sốt.

Gần như đồng thời, một bóng đen phốc một tiếng bay ra từ người Hoắc Oánh Ngọc, nhào lên không trung, bay về hướng lệnh bài.

Tôi quan tưởng phù Tỏa Linh, ngón trỏ ngón giữa tay phải bóp mi tâm, hướng bóng đen kia kéo lại.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Thổ tà quỷ trong nháy mắt bị tôi bắt vào lòng bàn tay.

“Khả Nhi! Hồ lô!” Tôi gọi.

“Được!” Khả Nhi nhanh chóng lấy hồ lô, vặn nắp đưa cho tôi.

Tôi nhận hồ lô, cầm bóng đen trong tay ném vào bên trong, niệm chú ngữ: “Lục hợp cấm chế, ngũ hành vị lao, sắc!”

Bên trong hồ lô truyền đến tiếng yếu ớt rên hừ hừ, sau đó không còn động tĩnh.

Toàn bộ quá trình không đến 10 giây, Hoắc Oánh Ngọc nhìn mà sững sở.

Tôi nắp kín hồ lô, giao lại cho Khả Nhi, bảo cô: “Bảo vệ Hoắc tiểu thư.”

Bình Luận (0)
Comment