“Được!” Khả Nhi bỏ hồ lô vào túi xách.
Tôi xuống đài, đi về phía lệnh bài.
Lúc này Hoắc Oánh Ngọc mới hồi phục tinh thần, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Khả Nhi vội ôm lấy cô ấy: “Chị sao thế?”
Hoắc Oánh Ngọc tựa như mất hồn, sững sờ nhìn đất, sau đó hét thảm: “A!”
Cô ấy chợt ôm đầu, lăn lộn trên đất, đau đớn vô cùng.
Khả Nhi không biết phải làm sao, vội gọi tôi: “Thiếu gia!”
“Đè chị ấy lại, cởi đạo bào ra!” Tôi ra lệnh.
“Được, được!”
Khả Nhi cúi người ôm lấy Hoắc Oánh Ngọc, tháo áo bào của cô ấy ra.
Tôi nhặt lệnh bài lên, lấy tốc độ nhanh nhất quay trở lại đài đá, ngưng thần, bấm ngón tay chỉ lệnh bào, mang cỗ khí đen đánh vào, lại chỉ vào trước ngực Hoắc Oánh Ngọc, khí đen vọt vào ngực cô ấy biến mất.
Hoắc Oánh Ngọc lập tức hít thở không thông, cô ấy há hốc miệng, đôi mắt bất lực nhìn tôi, người căng lên, tuyệt vọng nắm tay tôi.
Tôi tay trái bắt lấy cô ấy, tay phải bấm ngón tay, đè huyệt nhân trung của cô ấy lại, hướng lên trên.
Cô ấy phun ra một ngụm máu tươi, phun xong, người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, thở dốc từng hồi đứng lên.
Khả Nhi lau mồ hôi trán, không hiểu hỏi: “Sao lại như vậy?”
Tôi nhìn cô, giải thích: “Hỏa tà quỷ muốn động sẽ là như vậy, cũng may kịp thời bổ sung Thổ tà quỷ vào, nếu không, tâm mạch và mạch máu não của chị ấy sẽ nổ tung, đau đớn đến chết. Có điều linh khí của đất trên lệnh bài quá mạnh mẽ, đi vào quá nhanh, nhắm đến kinh lạc, khiến chị không hít thở được. Cho nên tôi dùng nội khí khai trung mạch, mạch khí này đi lên, chị ấy sẽ không sao nữa.”
“Hóa ra là như vậy…” Trong lòng Khả Nhi vẫn còn sợ hãi, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Nguy hiểm quá, chỉ thiếu chút nữa thì…”
“Cảm ơn thiếu gia…” Hoắc Oánh Ngọc cật lực nói.
“Chị đừng sợ, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe.” Tôi nói: “Vừa rồi tình hình khẩn cấp, đụng chạm thân thể chị, chị đừng để ý.”
Cô ấy lắc đầu: “Cậu là vì… cứu tôi… không sao hết.” Tôi bảo Khả Nhi sửa lại quần áo cho cô ấy, sau đó ôm lên, đi xuống đài đá, ôm cô ấy vào đơn phòng, đặt lên giường, đắp chăn lên.
Khả Nhi rót nước mang tới: “Thiếu gia, uống nước.”
Tôi nhận lấy, uống một hơi, trả cốc nước cho cô: “Cậu cũng uống đi.”
“Ừ!” Khả Nhi tới trước máy uống nước, tự mình rót một ly.
“Thiếu gia, tôi cũng muốn uống…” Hoắc Oánh Ngọc cố sức nuốt nước miếng: “Cổ họng, như bị thiêu…”
“Bây giờ chị không thể dính nước.” Tôi nói: “Nếu không, Thủy tà quỷ sẽ dị động, ắt có phiền toái. Cố gắng nhịn, đợi trời tối, chị không sao rồi, lúc đó có thể uống nước.”
Cô ấy vừa nghe, yên lặng gật đầu: “Ừ.”
“Ngủ một lúc đi.” Tôi nói.
Cô ấy nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tôi nhìn cô ấy, chắc chắn cô ấy không sao mới yên tâm, xoay người ra cửa mở cửa ra sân.
Khả Nhi nhìn thấy, cũng đi theo tôi.
“Thiếu gia, tiếp theo chúng tôi làm thế nào?” Cô hỏi tôi.
“Trong Ngũ Tà Tỏa, đã khóa được ba tà.” Tôi hơi trầm tư, nhìn cô: “Hai tà quỷ còn lại, khó đối phó đây.”
Khả Nhi nhíu mày: “Là thế nào?”
“Hoắc tiểu thư mệnh Kiền Kim.” Tôi nói: “Mộc, kim, thổ tương giao với Kiền Kim, chỉ có hỏa, thủy là kình địch của kim. Cho nên Mộc tà quỷ, Kim tà quỷ, Thổ tà quỷ mặc dù hại chị, nhưng chỉ cần lợi dụng đúng cách, có thể có lợi với chị ấy, nên tôi mới dùng Mộc tà quỷ chiêu tài cho chị, Kim tà quỷ giúp đàm phán, Thổ tà quỷ giúp khôi phục nguyên khí. Lợi dụng xong thì dẫn ra khóa lại, cứ như vậy thuận lợi khóa cả 3 tà quỷ.”
“Nói cách khác, có thể làm như vậy với 3 tà quỷ trước, nhưng thủy Hỏa tà quỷ thì không được?” Cô nhìn tôi: “Là như vậy sao?”
“Phải.” Tôi gật đầu: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, Hỏa tà quỷ chỉ muốn động, chị ấy đã thiếu chút nữa mất mạng. Trong ngũ hành, chỉ có thủy hỏa không phân âm dương, nếu chúng ta dùng cách như trước, một khi Hỏa tà quỷ suy yếu, Thủy tà quỷ muốn động, chị ấy liền gặp nguy hiểm.”
Khả Nhi nghĩ ngợi, hỏi tôi: “Thiếu gia, Hỏa tà quỷ muốn động, khiến mạch máu não chị nổ tung, vậy nếu là Thủy tà quỷ thì sao? Sẽ thế nào?”
“Cũng không khác Hỏa tà quỷ.” Tôi nói: “Đầu tiên là lửa dục đốt người, sau đó đầu óc đau đớn như muốn nứt. Điểm khác biệt là, chúng ta có thể kịp tới cứu chị ấy, nhưng nếu cả hai cùng xuất thủ, trong nháy mắt mạch máu não chị ấy sẽ nổ tung, chảy máu não bất ngờ, muốn cứu cũng không kịp.”
“Mẹ nó…” Khả Nhi nuốt nước miếng: “Vậy phải làm sao? Không lẽ không có cách nào nữa.”
Tôi nghĩ ngợi, vừa định nói, cửa hậu viện đột nhiên mở ra.
Một nữ đệ tử của Trần Bảo vội vã chạy về phía chúng tôi.
Tôi nhìn Khả Nhi, cả hai cùng không lên tiếng.
Nữ đệ tử thở hổn hển đi đến trước mặt chúng tôi, ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, cô Khả Nhi, sư phụ tôi mời hai người lên tiền điện một chuyến.”
“Đã xảy ra chuyên gì?” Tôi hỏi.
“Tiêu Vũ mang một lão đầu đến.” Cô ấy nói: “Bọn họ chỉ đích danh muốn gặp cậu, nếu cậu không ra mặt, họ sẽ giết sư thúc tôi.”
Tôi nhìn Khả Nhi: “Thấy không? Đến rồi đấy!”