Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 152 - Chương 152. Kẻ Điên Tiêu Vũ

Chương 152. Kẻ Điên Tiêu Vũ Chương 152. Kẻ Điên Tiêu Vũ

“Fuck con mẹ nó!” Khả Nhi cắn răng vén tay áo: “Chiến thôi!”

Tôi ngăn cô lại, trầm tư một lúc, nhìn nữ đệ tử: “Đi thôi!”

Chúng tôi theo nữ đệ tử ra thiền viện, vào tiền đường.

Trần Bảo thấy chúng tôi tới, ôm quyền: “Thiếu gia, cô Khả Nhi! Mau ngồi!”

Hai chúng tôi ôm quyền đáp lễ.

Hai người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên, hai người này, một người là lão đầu, có lẽ đã hơn 70 tuổi, rất gầy, đôi mắt tam giác, sâu thẳm như hồ nước, lưng hơi gù, một người khác hơn 40 tuổi, thân hình cao lớn, rất có tinh thần.

Hai người họ lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, trong mắt không hề có ý tốt, khóe miệng cười nhạt.

Tôi bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, dẫn theo Khả Nhi ngồi xuống.

Lão đầu vừa nhìn, khẽ cười, cùng Tiêu Vũ ngồi xuống.

Trần Bảo sắc mặt tái xanh, rất khó nhìn, không cần hỏi cũng biết vì sao.

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, chỉ người thanh niên giới thiệu với tôi: “Thiếu gia, anh ta chính là Tiêu Vũ. Vị tiên sinh bên cạnh là sư phụ của anh ta.”

Trần Bảo nhìn lão đầu: “Tiền bối, phiền ông tự giới thiệu đi.”

“Trần sư huynh, nói chuyện lễ phép một chút!” Tiêu Vũ cười nhạt: “Đây là sư phụ tôi!”

“Tiêu Vũ, không nên tức giận.” Lão đầu cười một tiếng, ôm quyền với tôi: “Vị này hẳn là cháu trai Ngô Tứ gia, con trai Ngô Quân Ngọc tiên sinh, Ngô Tranh thiếu gia? Lão hủ họ Phùng, tên một chữ Trọng, hiện giờ là chưởng môn nhân đời thứ 42 của Ngũ Quỷ môn.”

Tôi ồ một tiếng: “Hóa ra là Phùng tiên sinh, hân hạnh.”

“Hân hanh.” Phùng Trọng nhìn Trần Bảo: “Trần đạo trường, có thể tiện thể, cho chúng tôi nói chuyện riêng một chút.”

“Ừ.” Trần Bảo đứng lên, nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi ở ngoài cửa, nếu bọn họ giở trò, tôi lập tức đi vào!”

Tôi cười nhạt: “Yên tâm.”

Trần Bảo lạnh lùng liếc hai sư đồ Phùng Trọng, xoay người ra ngoài.

Bên trong tiền đường, chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

Phùng Trọng khẽ cười: “Thiếu gia, người ngay không nói lời mờ ám, không tồi, Ngũ Tà Tỏa trên người Hoắc Oánh Ngọc là do lão hủ gây ra, đến nay cậu đã khóa được ba phần năm, nếu muốn tiếp tục, hẳn cũng không dễ dàng. Đã như vậy, chúng tôi ngồi xuống cùng nói chuyện, đổi cách suy nghĩ, giải quyết chuyện này, cậu thấy sao?”

“Đổi cách suy nghĩ?” Tôi nhìn ông ta: “Câu này có ý gì?”

Phùng Trọng ho khan, nhìn Tiêu Vũ: “Con nói đi.”

Tiêu Vũ cười lạnh: “Cậu biết vì sao tôi làm vậy với cô ấy không?”

“Không biết.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Bởi vì tôi yêu cô ấy!” Tiêu Vũ có chút kích động: “Tôi và Hoắc Oánh Ngọc là bạn chung từ đại học, vừa vào năm nhất, tôi đã thích cô ấy. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ấy lại hẹn hò với cái tên Hà Kiến Quốc đó! Con mẹ nó! Hà Kiến Quốc là cái thá gì? Anh ta cũng chỉ là một tên nghèo hèn, là một con chó ký túc chúng tôi nuôi! Hoắc Oánh Ngọc lại cự tuyệt tôi, hẹn hò với Hà Kiến Quốc, cậu biết chuyện này kích thích tôi thế nào không?”

Tôi khinh thường cười một tiếng, không thèm để ý.

“Tiêu Vũ.” Phùng Trọng nhìn anh ta: “Nói chuyện bình thường, sao phải kích động?”

Tiêu Vũ cố gắng bình tĩnh, tiếp tục nói: “Sau khi tốt nghiệp, cô ấy còn lấy Hà Kiến Quốc, tôi vì chuyện này, thiếu chút nữa phát điên! Nỗi nhục này tôi nhịn không nổi, nhưng vẫn nhịn xuống rồi, tại sao chứ? Còn không phải vì tôi thích cô ấy? Trong những năm này, tôi vẫn luôn giúp cô ấy, dù là sinh hoạt hay làm ăn, tôi đều đang giúp cô ấy. Hà Kiến Quốc chỉ là một con mọt sách, đã không có bản lĩnh, lại thích ức hiếp Oánh Ngọc, khiến cô ấy ngày ngày nước mắt rửa mặt! Tôi khuyên cô ấy ly dị anh ta, nhưng cô ấy lại không đồng ý! Tôi thật sự quá thích cô ấy, muốn lấy được cô ấy đến phát điên rồi, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không cách nào nói ra, tôi hiểu rõ, nếu biết tâm tư tôi, cô ấy sẽ không để ý đến tôi nữa.”

Anh ta kích động kéo cà vạt: “Tôi cứ thế chăm sóc cô ấy, ở bên cô ấy hai mươi năm! Vì cô ấy, tôi ly dị vợ, vì cô ấy, tôi cũng không cần con. Nhưng cô ấy thì sao chứ. Một lòng muốn ở bên con mọt sách đó, bất kể bị anh ta ức hiếp, cô ấy vẫn ở bên anh ta!”

Anh ta càng nói càng kích động, mắt cũng đỏ lên: “Hai mươi năm, mỗi khi đêm về, nghĩ đến Oánh Ngọc mà tôi thương yêu bị con chó đó đè lên giường, bị anh ta làm nhục, tôi liền khó chịu muốn chết! Cô ấy sinh con trai cho anh ta ta, kiếm tiền cho anh ta, mặc anh ta làm nhục! Thực con mẹ nó, con chó Hà Kiến Quốc kia lại không quý trọng cô ấy! Chỉ nghĩ đến những chuyện này, lòng tôi lại như rỉ máu! Là máu đó, các người biết không?”

Khả Nhi cười lạnh một tiếng, từ kẽ răng nặn ra một câu: “Fuck”

Tôi không nhịn được hỏi Tiêu Vũ: “Tôi cũng tò mò, anh ở trước mặt Hoắc tiểu thư, cũng là khuôn mặt này sao?”

Tiêu Vũ ngẩn ra, hết ý kiến.

“Anh cũng không dễ dàng.” Tôi bình tĩnh cười: “Vì lấy được cô ấy, một mực diễn trò, cũng diễn đến 20 năm. Tiêu tiên sinh, anh thấy đáng giá không?”

“Phải, cậu nói rất đúng! Tôi đang diễn trò.” Tiêu Vũ cười khổ: “Vì lấy được cô ấy, tôi diễn trái lương tâm mình, diễn đến hai mươi năm! Cậu hỏi tôi có đáng giá không ư? Nói cho cậu biết, đáng giá! Oánh Ngọc là nữ thần của tôi, vì cô ấy, chết tôi cũng đồng ý! Cậu nói có đáng giá hay không!”

Bình Luận (0)
Comment