Nhìn người đàn ông khí thế bừng bừng trước mắt, tôi không kìm được nghĩ đến La Tú Sơn, anh ta cũng giống như thế, thích bạn gái của bạn mình. La Tú Sơn lựa chọn làm lốp xe phòng hờ cho cô ấy, đến khi cô ấy qua đời. Mà Tiêu Vũ cũng lựa chọn như vậy, nhưng làm lốp xe phòng hờ đến 20 năm, anh ta cũng điên rồi.
“Cho nên, anh cũng không tiếc dùng Ngũ Tà Tỏa hại cô ấy?” Tôi nhìn anh ta chằm chằm: “Phải không?”
“Tôi không muốn cô ấy chết!” Tiêu Vũ kích động nói: “Cô ấy sẽ không chết! Sư phụ nói, Ngũ Tà Tỏa chỉ khiến cô ấy ly dị, để cô ấy mất đi hết thảy, không còn lại gì, sau đó cô ấy sẽ đến bên tôi, mãi mãi làm người phụ nữ của tôi!”
“Nực cười!” Khả Nhi cả giận nói: “Anh con mẹ nó thế này là yêu chị ấy sao? Đây là muốn chị ấy làm nô lệ cho anh!”
“Nô lệ thì sao?” Tiêu Vũ tương đối gay gắt: “Tôi yêu cô ấy còn chưa đủ sao? Dù cô ấy làm nô lệ, tôi cũng sẽ mang hết thảy mọi thứ đến cho cô ấy, yêu thương cô ấy như nữ thần, vậy còn không được sao? Cô ấy theo tôi, tôi sẽ không để cô ấy đau khổ, không để cô ấy khổ sở, mạng tôi cũng có thể cho cô ấy! Đi theo tôi, chẳng lẽ không hạnh phúc hơn đi theo tên khốn Hà Kiến Quốc kia sao?”
“Nhảm nhí!” Khả Nhi mắng: “Loại người khốn nạn như anh, chết sớm đi mới tốt! Bớt gieo họa cho người khác!”
“Cô!” Tiêu Vũ bật dậy.
Động tác của Khả Nhi còn nhanh hơn, nhắm dao đè vào cổ anh ta: “Anh thử động đậy xem!”
“Khả Nhi, ngồi xuống.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Hừ!” Khả Nhi cười lạnh, thu dao về, ngồi xuống.
Tiêu Vũ cũng ngồi xuống, thở phì phò nhìn Phùng Trọng: “Sư phụ, người nói đi!”
Phùng Trọng khẽ mỉm cười: “Ngô Tranh thiếu gia, chuyện là như vậy, giờ cậu đã rõ chưa?”
“Ông muốn nói gì?” Tôi nhìn ông ta.
“Tiêu Vũ rất yêu Hoắc tiểu thư, nó làm như vậy, cũng chỉ để có thể ở bên Hoắc tiểu thư mãi mãi.” Phùng Trọng nói: “Ngũ Tà Tỏa là bí thuật độc môn độc nhất thiên hạ của Ngũ Quỷ môn chúng ta, mặc dù có thể phá đến ba phần năm, nhưng hai phần còn lại, cậu có cách sao?”
Tôi nghĩ ngợi: “Vậy ý ông là gì?”
“Hoắc Oánh Ngọc mạng chúc Kiền Kim, thủy hỏa uy hiếp, một khi động tới ắt phải chết.” Ánh mắt ông ta lanh lẽo: “Tôi thấy không thì thế này, chuyện này cậu không cần lo, để lão đây đến thu dọn tàn cuộc, sau khi chuyện thành, Tiêu Vũ sẽ cưới hỏi đàng hoàng, đón Hoắc Oánh Ngọc về. Dĩ nhiên, mặt mũi Ngô gia các người cũng rất quan trọng, chuyện nói ra bên ngoài, tôi sẽ nói, cậu đã khóa được Ngũ Tà Tỏa, như vậy không tổn hại đến uy danh hiển hách của ông nội cậu Ngô Tứ gia, tất cả cùng vui, há không phải tốt hơn.”
Tôi hít sâu một hơi, gật gật đầu: “À…”
“Thiếu gia, cậu đừng nghe lão già này!” Khả Nhi nhíu mày: “Chúng ta cũng phá vỡ được hơn một nửa Ngũ Tà Tỏa, lúc này quyết không thể bỏ dở giữa chừng, dù thế nào cũng sẽ có cách.”
Tôi nhìn cô, bình tĩnh cười, hỏi Phùng Trọng: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Cậu không đồng ý, Hoắc Oánh Ngọc sẽ phải chết.” Phùng Trọng cười nhạt: “Đến khi đó, người trên giang hồ sẽ nói, cháu trai Ngô Tranh của Ngô Tứ gia phá Ngũ Tà Tỏa, khóa không phá được, người lại chết rồi. Khi đó, cậu không những không cứu được Hoắc Oánh Ngọc, mặt mũi Ngô gia các người cũng không giữ được.”
Ông ta nhìn Tiêu Vũ: “Tiêu Vũ cũng sẽ không đồng ý, nó yêu Hoắc Oánh Ngọc như vậy, nếu Hoắc tiểu thư chết đi, cậu nói nó sẽ làm gì các người đây?”
Tiêu Vũ hung tợn nhìn chằm chằm tôi: “Tôi sẽ giết các người!”
“Ha ha ha…” Tôi cười.
Phùng Trọng nhíu mày: “Cậu cười cái gì?”
“Sao ông biết tôi không phá nổi?” Tôi cười hỏi: “Một khi Ngũ Tà Tỏa bị phá vỡ, hai sư đồ các người sẽ có kết quả gì đây?”
“Hừ!” Phùng Trọng cười nhạt: “Tôi không tin cậu có bản lãnh này!”
“Được!” Tôi bình tĩnh cười, đón ánh mắt ông ta: “Không ngại nói ông nghe, tối nay, tôi sẽ hạ thủy hỏa hai tà quỷ. Ông có cao chiêu của ông, tôi tự có cách của tôi, nói nhiều vô ích, chúng ta bát tiên qua hải, các hiển kỳ năng(*) thôi!”
(*)Ẩn dụ việc mỗi người có một khả năng, một tài năng riêng, dùng để cạnh tranh nhau.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi.”
“Được!” Khả Nhi đứng lên.
Chúng tôi đứng dậy ra cửa, chuẩn bị mở cửa ra ngoài.
Phùng Trọng vụt đứng lên: “Tên nhóc! Mày đừng quá ngông cuồng! Dù ông nội mày còn sống, cũng không dám nói với tao như vậy!”
Tôi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo: “Chỉ tiếc, ông sẽ không gặp được người!”
“Mày!” Phùng Trọng tức giận run lẩy bẩy: “Mày mày mày… dám nguyền rủa tao hồn phi phách tán!”
“Không phải nguyền rủa, sự thật là vậy.” Tôi cười nhạt: “Hai vị, thời gian không còn nhiều, trở về chuẩn bị đi!”
Đi vào sân, Trần Bảo vội ra đón: “Thiếu gia, không sao chứ?”
“Tối nay tôi phải dùng hậu viện.” Tôi nói: “Bất kỳ ai cũng không được đến gần, kể cả đạo trưởng.”
Trần Bảo gật đầu: “Được!”
“Thiếu gia, cậu nghĩ ra cách rồi?” Khả Nhi không nhịn được hỏi.
Tôi bình tĩnh cười:” Không có cách, tôi sẽ nhận chuyện này sao?”
Khả Nhi cười: “Tôi đã nói mà, thiếu gia lợi hại nhất.”