Tôi sờ đầu cô, bảo Trần Bảo: “Mời bọn họ đi đi.”
“Được!” Trần Bảo nói.
Tôi không nói gì nữa, mang Khả Nhi về hậu viện.
Trở về hậu viện, tôi không vội vào đơn phòng, mang theo Khả Nhi lên đài đá trước, cẩn thận tra xét khí đất.
Khả Nhi không hiểu: “Thiếu gia, cậu nhìn gì thế?
“Nhìn khí đất.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Khí đất?” Khả Nhi không hiểu: “Không phải đã nói khí đất ở đây vô cùng tốt sao?”
“Dùng để luyện khí rất tốt, nhưng dùng để bày trận, cũng không chắc.” Tôi hơi trầm tư: “Sát khí không đủ nặng, không đủ để để ngăn cản tà thuật của Ngũ Quỷ môn, phải nghĩ cách…”
Cô đi tới bên tôi, nhỏ giọng nói: “Thủy tinh cầu?”
Tôi nhìn cô, lắc đầu: “Không, dùng đèn Thất Tinh.”
Cô nhất thời sửng sốt: “Đèn Thất Tinh? Ở đâu có? Bây giờ đi mua có kịp không?”
“Không cần mua, ở đây nhất định sẽ có.” Tôi nói: “Cậu ra tiền viện tìm Trần Bảo, hỏi anh ta, sau đó mang về đây.”
“Được!” Khả Nhi gật đầu, xoay người đi.
Tôi xem khí trường xung quanh đài đá, trong lòng đã có tính toán.
Chỉ trong chốc lát, Khả Nhi xách theo một bao quần áo đỏ và một thùng gỗ quay lại.
Cô tới đài đá, cởi bọc quần áo ra, bên trong có đèn Thất Tinh giống hệt của Trần Đạo gia.
“Trần đạo trưởng nói, đây là do Trần Đạo gia luyện nuôi, cho ba sư huynh đệ bọn họ, mỗi người một bộ.” Khả Nhi vừa nói vừa chỉ thùng gỗ: “Đây là bơ, anh ta chỉ còn bằng này, cho tôi mang đi hết.”
Tôi xem thùng gỗ nhỏ, bên trong có chừng mười cân bơ, đủ dùng.
“Được, có những thứ này, việc dễ làm.” Tôi đứng lên nhìn sắc trời: “Một lúc nữa trời sẽ tối, cậu ở trên đài đá dừng động đậy, tôi bố trí trận pháp. Đợi đến giờ Hợi sẽ đốt đèn Thất Tinh.”
Cô đứng lên: “Được!”
Tôi xoay người đi xuống, đứng yên ở góc Đông Bắc trong sân, ngưng thần, bấm ngón tay điểm hai lần trên đất, bố trí trận Thái Cực, lại quan tưởng phù Tụ Linh, ngón trỏ ngón giữa tay phải nắm lại, thăm dò trận pháp, thành công bày ra trận Tụ Linh.
Sau đó, tôi đến góc sân ở hướng Tây Nam, cũng bố trí trận Tụ Linh.
Hai trận pháp tạo thành luồng khí xoáy, mang linh khí, khí đất và sát khí ngưng tụ lại.
Cứ như thế, ở nơi trung gian hai luồng khí, chính là bên cạnh đài đá, khí trường sẽ trở nên hỗn loạn. Thứ tôi muốn chính là sự hỗn loạn này. Bất kể Phùng Trọng dùng loại tà thuật nào, chỉ cần có tà quỷ dám đền gần đài đá, trong nháy mắt sẽ bị luồng khí cắn xé.
Đèn Thất Tinh trên đài đá cũng sẽ an toàn.
Tôi trở lại đài đá, bày đèn Thất Tinh, sau khi xác định không nhầm phương vị mới dẫn theo Khả Nhi rời khỏi đài đá, vào đơn phòng.
Nghe tiếng chúng tôi mở cửa, Hoắc Oánh Ngọc tỉnh, cố gắng ngồi dậy: “Thiếu gia…”
Tôi tới mép giường ngồi xuống, hỏi cô ấy: “Chị thế nào rồi?”
“Không sao.” Cô ấy nói: “Chỉ là không còn nhiều khí lực.”
Tôi cười nhạt: “Không sao, trời tối rồi uống nước, sẽ có khí lực.”
Cô ấy gật đầu: “Ừ.”
Tôi nhìn Khả Nhi, lại nhìn Hoắc Oánh Ngọc nói: “Ngũ Tà Tỏa trên người chị, tôi đã phá vỡ được ba phần năm, còn dư lại hai phần. Tối nay đến giờ Hợi, tôi sẽ dùng trận pháp, giải quyết hết chúng! Sẽ có khó chịu, có điều nguyên khí chị đã khôi phục, có lẽ chống đỡ cũng không thành vấn để!”
“Ừ, tôi có thể chịu được.” Cô ấy nói nghiêm túc.
“Được, bây giờ chị cần nghỉ ngơi.” Tôi nói: “Ngủ thêm lúc nữa đi.”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu, từ từ nằm xuống.
Rất nhanh, cô ấy đã ngủ say.
Tôi đứng dậy đi đến bên Khả Nhi, cô đang nhìn trận pháp, như có điều suy nghĩ,
“Nghĩ gì thế?” Tôi hỏi cô.
“Hai người đó, thật đáng chết.” Cô nói.
“Rồi sao?” Tôi nhìn cô.
Cô do dự, nhỏ giọng hỏi tôi: “Đây có coi là giết người không?”
Lòng tôi run lên, không biết trả lời thế nào.
Đúng vậy, đây có coi là giết người không? Phá vỡ Ngũ Tà Tỏa, Tiêu Vũ và Phùng Trọng sẽ bị cắn trả, bọn họ không cách nào phá giải sự cắn trả này, kết cục cuối cùng sẽ là chết. Nhưng nếu không phá giải, Hoắc Oánh Ngọc phải làm thế nào đây? Không lẽ để cô ấy biến thành nô lệ của Tiêu Vũ? Công bằng với cô ấy sao.
Thấy tôi yên lặng không nói, Khả Nhi cảm thấy như mình đã nói sai.
“Thiếu gia, xin lỗi, tôi không nên hỏi điều này, quấy rầy cậu…” Cô nói xin lỗi tôi.
“Người xấu có thể ức hiếp người tốt, là vì họ giỏi lợi dụng người hiền lành.” Tôi bình tĩnh cười: “Làm việc cũng có lý do, có lẽ thế gian này cũng không có công đạo chân chính, nhưng chúng ta, phải có lập trường, không phải sao?”
Cô gật đầu: “Ừ.”
“Cho nên, vẫn câu nói đó.” Tôi nhìn cô: “Trời làm ác có thể tha, tự gieo họa không thể sống.”
Khả Nhi cười, bình thường trở lại, gật đầu: “Ừ, tôi đã biết!”
Tôi xoa đầu cô, kéo cô vào ngực, nhẹ nhàng ôm lấy.
Bốn giờ sau, Hoắc Oánh Ngọc khôi phục, cũng đã sắp đến giờ.
Chúng tôi mang theo bồ đoàn, ngồi xuống đài đá, cùng chờ giờ Hợi đến.
“Chị yêu chồng trước không?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy nhất thời sửng sốt: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến.” Tôi nhìn cô ấy: “Chị yêu anh ấy không?”
Chị trầm mặc một lúc, yên lặng gật đầu.
Tôi hiểu ý cười: “Vậy thì tốt.”