Cô ấy khẽ thở dài: “Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn rất tốt, chỉ là xảy ra chuyện này mới… bây giờ nói mọi thứ đều không có ý nghĩa, chuyện đều đã qua…”
“Nếu như tối nay thành công, anh ấy sẽ quay lại tìm chị, một lần nữa theo đuổi chị.” Tôi nhìn chị: “Đến khi đó, chị sẽ chấp nhận anh ấy chứ?”
Cô ấy không lên tiếng, yên lặng cúi đầu, ảm đạm tang thương.
“Sao thế? Chị không muốn?” Tôi hỏi.
“Tôi đã không còn trong sạch…” Mắt chị trực lệ, khổ sở cười: “Hạnh phúc đã qua, không tìm lại được…”
Tôi lặng lặng nhìn cô ấy, bật cười.
Chị ngẩn ra: “Cậu cười cái gì?”
“Thật ra chị không thất thân.” Tôi nói: “Đêm đó, Tiêu Vũ không làm chuyện đó với chị.”
Cô ấy nhất thời sửng sốt: “Cậu… sao cậu biết?”
“Bởi vì nếu anh ta động đến chị, sẽ không hạ được Ngũ Tà Tỏa.” Tôi nói: “Đây là cấm kỵ của Ngũ Tà Tỏa, cho nên nếu chị trúng Ngũ Tà Tỏa, chứng tỏ, chị không hề thất thân.”
“Cậu nói thật?” Cô ấy giật mình hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Tôi nhìn cô ấy: “Lúc trước không nói, là sợ nói sớm, xuất hiện biến số. Nay đã đến bước cuối cùng, tôi thấy hẳn phải nói cho chị.”
Cô ấy cười, lệ tuôn như suối: “Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn cậu…”
Tôi cười, đứng lên: “Được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa, giờ Hợi sắp tới rồi.”
Cô ấy đứng lên, lau nước mắt, dùng sức gật đầu: “Ừ!”
Khả Nhi nhìn đồng hồ, chạy tới: “Thiếu gia, đến giờ rồi!”
“Được!” Tôi hít sâu một hơi, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Bắt đầu thôi.”
Hoắc Oánh Ngọc gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại, ngồi xuống trung tâm thất tinh trận, xếp bằng.
Khả Nhi mở thùng gỗ nhỏ, đem bơ theo thứ tự xếp vào thất tinh đăng, sau đó buông thùng gỗ, tới bên cạnh tôi: “Thiếu gia, xong rồi!”
“Vi trí trên đèn Thất Tinh đã nhớ rõ chưa?” Tôi hỏi cô.
“Nhớ rõ rồi.” Khả Nhi nói.
“Tốt.” Tôi dặn: “Đạo phù thứ nhất, Ngọc Hành, đạo phù thứ hai, Thiên Cơ Thiên Quyền, đạo phù thứ ba, Thiên Xu Thiên Tuyền, đạo phù tư, Diêu Quang, đạo phù thứ năm, Khai Dương, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!” Cô nói.
Tôi yên tâm: “Được, bắt đầu đi.”
“Ừ.” Cô gật đầu,
Tôi vào trận pháp, hơi ngưng thần, bấm ngón tay lên mi tâm Hoắc Oánh Ngọc lấy chút thần quang, nhanh chóng nhấn huyệt Thiên Trung, thông qua đen điền, đưa thần quang và trung mạch.
Hoắc Oánh Ngọc run lên, đầu rủ xuống, mất ý thức.
Sau đó, tôi lại vẽ hai lá phù Bế Dương.
Quá trình giống như lúc ở Tây Sơn, chỉ có điểu người đốt đèn đổi sang Khả Nhi.
Khả Nhi trí nhớ tốt, lại nhanh trí, đáng tin hơn cả Vương Bảo.
Cô chăm chú nhìn tôi, trước khi phù vẽ xong, đốt tinh vị Ngọc Hành, đạo phù thứ hai chuẩn bị vẽ, đốt thiên cơ, trước khi vẽ xong, đốt Thiên Cơ Thiên Quyền, sau đó cẩn thận đến Bên Thiên Xu Thiên Tuyền, nhìn quá trình tôi vẽ phù, theo thứ tự đốt lên…
Rất nhanh, đạo phù Bế Dương thứ năm đã vẽ xong.
Đèn Thất Tinh cũng được đốt lên toàn bộ.
Tôi cẩn thận rời khỏi trận Thất Tinh Đăng, dùng cách ôm công chúa, mang Khả Nhi lên xuống đài.
Khả Nhi nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu…”
“Chân cậu không thể chạm đất, nếu không khi hai tà quỷ đi ra, sẽ hướng về phía cậu.” Tôi nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Khả Nhi mềm xuống, lóe lên ánh nước.
Tôi ôm cô đi được mười mấy thước, lúc này mới xoay người lại, quan sát tình hình trên thạch đài.
Chỉ thấy có vài cỗ khí đen từ trên người Hoắc Oánh Ngọc đi ra, trong đó có ba cỗ là do tôi đổi trắng thay đen cho vào cơ thể chị, vừa ra tới đã bị hai luồng khí xé nát. Hai luồng khí còn lại vô cùng cứng đầu, ban đầu chúng là khí đen, lúc sau lại biến thành hai bóng quỷ, lúc lại hợp lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Khả Nhi ngẩn ra: “Thiếu gia, đó là…”
“Chính là Thủy Hỏa hai tà quỷ.” Tôi nói.
“Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?” Cô hỏi.
“Chờ bọn chúng tách ra.” Tôi nói: “Một khi chúng tách ra, chúng ta sẽ tới khóa chúng lại!”
Cô gật đầu: “Ừ!”
Tôi nhìn hai tà quỷ, ước chừng bọn chúng không thể chống đỡ nổi một phút.
Nhưng rất nhanh, tôi đã nhầm.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Hai tà quỷ kêu thảm liên tục, nhưng vẫn liều chết quấn quít, hai bóng quỷ như một đôi uyên ương sinh tử, có khí thế nhất quyết không chịu tách rời.
Tôi yên lặng nhìn bọn họ, lòng bắt đầu nóng nảy, mặc dù có trận Thất Tinh bảo vệ, nhưng phù Bế Dương uy lực quá lớn, kéo dài thêm mấy phút nữa, Hoắc Oánh Ngọc e rằng sẽ không còn là giả chết, mà sẽ chết thật mất.
Nhưng vội cùng vô ích, bây giờ trừ cách này ra, không còn biện pháp nào khác.
Tôi hít sâu một hơi, trong đầu xuất hiện hai chữ, chết đi! Ông trời quyết không phụ người có lòng, rất nhanh, hai tà quỷ đã không chịu nổi.
Cái gọi là nương tựa lẫn nhau, cũng không lại cảnh sống chết giang hồ, hai bóng quỷ thấy rõ thực tế, phân ra. Sau đó, bọn họ vây quanh Hoắc Oánh Ngọc, nhanh chóng đứng lên.
Tôi đang chờ giờ khắc này.
Tôi ôm Khả Nhi, xông lên đài đá, buông cô xuống, hơi ngưng thần, quan tưởng phù Tỏa Linh, ngón trỏ ngón giữa bóp một cái, hướng về Hoắc Oánh Ngọc hạ tay.
Không cần nhắm, bọn chúng di chuyển quá nhanh, một cước đã trúng.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một quỷ ảnh đã bị tôi bắt vào lòng bàn tay.
Khả Nhi vội vàng đưa hồ lô cho tôi: “Thiếu gia!”
Tôi nhận hồ lô, đẩy quỷ ảnh vào, đồng thời niệm chú ngữ: “Lục hợp cắm truy, ngũ hành vị lao, sắc!”
Hồ lô truyền đến tiếng hét thảm, sau đó không còn động tĩnh.
“Thiếu gia, không xong rồi, cậu nhìn quỷ ảnh đó!” Khả Nhi kinh hãi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy quỷ ảnh đã bị lốc xoáy góc Đông Bắc hút tới, sắp bị kéo vào.
Tôi vội quan tưởng Phù Tỏa Linh, ngón trỏ ngón giữa tay phải nắm lại, giơ cước về phía quỷ ảnh.