Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 156 - Chương 156.

Chương 156. - Chương 156. -

Quỷ ảnh hét một tiếng thảm thiết, luồng phí phiêu phiêu trong không trung bị tôi bắt trở lại, trong nháy mắt phong ấn vào hồ lô.

“Lục hợp cấm chế, ngũ hành vi lao, sắc!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, giao hồ lô lại cho Khả Nhi, bước nhanh vào trận Thất Tinh, bấm ngón tay đọc chú Phá Ấn: “Ngũ hành cấm chế, lục hợp vị lao, thiên địa vị tỏa, âm dương vị thược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!”

Năm đạo phù Bế Dương nhanh chóng bị cháy thủng.

Hoắc Oánh Ngọc run lên bần bật, mở mắt ra, ngã xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Tôi xoay người xuống đài đá, đến trước góc Đông Bắc thu lại trận Tụ Linh, sau đó lại đến góc Tây Nam, thu nốt trận Tụ Linh còn lại.

Dọn xong trận pháp, tôi dùng tốc độ nhanh nhất lên đài đá, tới trước mặt Hoắc Oánh Ngọc.

Hoắc Oánh Ngọc vẫn chưa tỉnh táo, vẫn thở hổn hển.

Tôi bở vai cô ấy, lớn tiếng nói: “Chị nhìn tôi! Nhìn tôi này!”

Cô ấy như bị đánh thức, giật mình nhìn tôi, gật đầu: “Ừ!”

“Ngũ Tà đều bị khóa lại, chỉ còn một bước cuối cùng.” Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, lớn tiếng nói: “Chị tập trung vào đây, nhìn tôi!”

Cô ấy dùng sức gật đầu: “Ừ!”

Tôi đưa tay về phía Khả Nhi: “Khả Nhi!”

Khả Nhi vội vàng đưa hồ lô bát quái vào tay tôi.

Tôi nhận hồ lô, bấm ngón tay vào bụng Hoắc Oánh Ngọc, hướng tới trung đan điền, đi lên rồi dừng ở mi tâm, từ thần quang cô ấy lấy ra tia tà khí cuối cùng còn sót lại, ấn vào hồ lô.

Hoắc Oánh Ngọc kêu đau, khóe miệng phun ra máu đen.

Tôi đứng lên, vung tay ném ra thật xa, ngưng thần, vẽ phù Liệt Hỏa, ngón trỏ ngón giữa bóp xuống, ném lên hồ lô.

Hồ lô truyền đến ánh lửa, sau đó là một trận kêu rên.

Tôi bấm ngón tay đọc chú Phá Ấn: “Hành cấm chế, lục hợp vị lao, thiên địa vị tỏa, âm dương vị thược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!”

Tay chỉ vào hồ lô đồng, phong ấn mở ra, hồ lô dâng lên một đám khí đen, hét một tiếng tan biến.

Ngũ Tà Tỏa, hoàn toàn bị phá! Tôi thở ra một hơi dài, chân mềm nhũn, thân thể lắc lư, theo bản năng dựa vào lan trụ sư tử đá.

Khả Nhi nhìn thấy, vội lại ôm lấy tôi: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Tôi lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn Hoắc Oánh Ngọc, phát hiện sắc mặt cô ấy chuyển đen, vô cùng thống khổ, ho khan không dứt, khóe miếng chảy ra một dòng máu đen.

Tôi vội vòng qua Khả Nhi, bước tới sau lưng cô ấy, ngón tay vẽ một đạo phù An Thần, ấn vào lưng cô ấy.

Hoắc Oánh Ngọc ọc một tiếng, nôn ra một búng máu đen, lúc này mới thở ra một hơi.

Khả Nhi nhìn, vội vàng chạy lại đỡ tôi: “Thiếu gia, Hoắc tiểu thư không sao chứ?”

“Đây là máu bầm do Ngũ Tà Tỏa tạo thành.” Tôi nói: “Nôn ra sẽ không sao nữa.”

Khả Nhi hiểu, tới vuốt ngực cho Hoắc Oánh Ngọc.

Hoắc Oánh Ngọc thật lâu sau mới tỉnh lại, cố gắng mở mắt nhìn chúng tôi: “Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn Khả Nhi, cảm ơn…”

Chị cúi đầu xuống, đã hôn mê.

Khả Nhi nhìn tôi: “Thế này…”

“Chị ấy đã tiêu hao hết thể lực, nghỉ ngơi một đêm là ổn.” Tôi nói.

Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được.”

Tôi ôm lấy ốm nhòm, bảo Khả Nhi: “Đi, về đơn phòng.”

“Vậy đèn Thất Tinh thì sao?” Cô hỏi.

“Để đó cho Phùng Trọng.” Tôi ôm Hoắc Oánh Ngọc xuống đài đá, đi về đơn phòng.

Khả Nhi nhìn đèn Thất Tinh, nhanh chân đuổi theo.

Trở về đơn phòng, tôi đặt Hoắc Oánh Ngọc lên giường, đắp chăn cho cô ấy, lại nhìn kỹ mi tâm. Thần quang bình thường, không còn khí đen, mọi chuyện đã bình thường trở lại.

Tôi yên tâm, ngồi xuống cạnh cô ấy, như trút được gánh nặng.

Khả Nhi rót cho tôi cốc nước mang đến: “Thiếu gia, uống nước.”

Tôi nhận lấy, một hơi uống hết, giao lại cho cô, lại nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Chị ấy không sao, một lúc nữa đèn Thất Tinh tắt, chuyện này coi như viên mãn.”

“Đèn Thất Tinh sẽ tự mình tắt sao?” Cô hỏi.

“Sẽ.” Tôi khẳng định.

Lời còn chưa dứt, vụt vụt vụt, ba bóng đen nhảy vào sân.

Khả Nhi cảnh giác nghe thấy, buông cốc xuống, rút dao từ hông, xoay người muốn ra ngoài.

Tôi đứng lên ngăn cô lại, tỏ ý cô đừng lên tiếng.

Cô hiểu, yên lặng gật đầu.

Chúng tôi đến bên cửa sổ, nấp sau rèm cửa nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy trong sân có ba con chồn vàng, bọn chúng tìm một vòng trong sân, lại giống như đã hẹn trước, đồng loạt nhảy lên đài đá, thổi tắt đèn Thất Tinh.

Rất nhanh, bảy ngọn đèn lần lượt bị tắt.

Bọn họ xuống đài, chạy đến góc tường, biến mất.

Khả Nhi nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi: “Phùng Trọng phái tới sao?”

“Ông ta cũng chỉ có chồn vàng thôi.” Tôi nói.

“Bây giờ Ngũ Tà Tỏa đã bị phá, bọn chúng thổi tắt đèn Thất Tinh không sao chứ?” Khả Nhi hỏi.

“Tôi giữ đèn Thất Tinh lại chính là để cho họ thổi.” Tôi bình tĩnh cười: “Đèn Thất Tinh mỗi ngày chỉ có thể thắp một lần, Phùng Trọng cho là thổi tắt đèn Thất Tinh chúng tôi sẽ không cứu được Hoắc tiểu thư nữa. Đám chồn vàng kia đã tới từ sớm, chỉ là vừa rồi trong sân có hai trận Tụ Linh, chúng sợ bị xoáy khí làm bị thương, không dám vào. Phùng Trọng không nghĩ chúng tôi hành động nhanh như vậy. Chờ đến khi chồn vàng của lão ta tới, chúng ta cũng xong việc rồi.”

Khả Nhi gật gật đầu: “Ừ.”

“Ngũ Tà Tỏa cắn trả đã bắt đầu.” Tôi nói: “Từ giờ trở đi, bọn họ sẽ phải trả giá cho những gì họ làm rồi.”

“Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo.” Khả Nhi nói: “Bọn họ dùng Ngũ Tà Tỏa hại người, rồi sẽ phải có báo ứng này.”

Tôi gật gật đầu, cười với cô: “Nghỉ ngơi đi, sáng mai, chúng tôi về Thượng kinh.”

Khả Nhi cười: “Ừ!”

Bình Luận (0)
Comment