Ngày hôm sau, Hoắc Oánh Ngọc tỉnh lại.
Nghe nói chúng tôi phải về Thượng Kinh, cô ấy nhất định muốn tiễn chúng tôi.
Tôi nói không cần, chúng tôi tự trở về là được.
Nói gì cô ấy cũng không đồng ý, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đồng ý.
Ăn bữa sáng ở Ngọc Hoàng Các xong, chúng tôi trực tiếp lên đường, tới sân bay Ngân Châu.
Hoắc Oánh Ngọc mua ba tấm vé thương nhân, lấy được vé xong, chúng tôi qua cửa kiểm tra an ninh.
Lúc này, điện thoại cô ấy đột nhiên reo lên.
Cô ấy lấy ra nhìn, lập tức ngây ngẩn.
“Sao thế?” Khả Nhi hỏi chị.
Cô ấy nhìn Khả Nhi, lai nhìn tôi: “Chồng trước của tôi…”
Tôi hiểu ý cười một tiếng, bảo Khả Nhi: “Chúng ta qua cửa kiểm tra trước.”
Khả Nhi cười hắc hắc: “Ừ!”
Tôi cười với Hoắc Oánh Ngọc, dẫn Khả Nhi qua.
Hoắc Oánh Ngọc dó dự đôi lát, cúi đầu nghe: “Alo…”
Chúng tôi không nghe thấy cô ấy nói gì, qua cửa kiểm tra thì dừng lại chờ cô ấy.
Hoắc Oánh Ngọc nói không quá lâu, chỉ trong chốc lát, cô ấy đã qua cửa kiểm tra, đỏ mặt đi tới.
“Anh ấy nói gì?” Tôi hỏi.
“Anh ấy khóc.” Hoắc Oánh Ngọc nói: “Anh ấy nói anh ấy biết lỗi rồi, xin tôi cho anh ấy thêm một cơ hội…”
Tôi mỉm cười: “Vậy chị nói sao?”
Cô ấy đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng: “Tôi nói… Để tôi suy nghĩ…”
Khả Nhi cười một tiếng: “Đúng rồi! Đến lượt anh ấy, phải cho anh ấy quý trọng chị!”
Hoắc Oánh Ngọc thẹn thùng cười, cảm kích nhìn chúng tôi, vái một cái chân thành: “Thiếu gia, Khả Nhi, cảm ơn hai người!”
Tôi cũng cười: “Đừng khách sáo, đi thôi!”
Cô ấy gật đầu: “Ừ.”
Chúng tôi ngồi xuống nơi chờ máy bay, Khả Nhi buông túi, đứng dậy đi mua đồ uống.
Tôi lấy điện thoại gửi Wechat cho Quách Thần Quân: “Em ở sân bay, buổi chiều 2 giờ đến.”
Tiểu Quân rất nhanh đã trả lời: “Được, chị đi đón em!”
Trong lòng tôi ngọt ngào, trả lời cô: “Được!”
Lúc này, điện thoại, Hoắc Oánh Ngọc lại vang lên, cô ấy nhìn, nhất thời sửng sốt, nhìn tôi: “Thiếu gia, là Tiêu Vũ.”
Tôi trầm tư một chút, nhận lấy: “Phùng tiên sinh phải không?”
“Ngô Tranh thiếu gia, là tôi.” Âm thanh Phùng Trọng già nua đi nhiều, một chút sức lực cũng không có.
“Có chuyện gì không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Phùng Trọng cười, rất khổ sở: “Từ xưa, anh hùng xuất thiếu niên, thiếu gia không hổ là truyền nhân của Tứ gia, Phùng mỗ phục rồi.”
Tôi không lên tiếng, im lặng tắt điện thoại, trả lại cho Hoắc Oánh Ngọc.
“Ông ta nói gì?” Hoắc Oánh Ngọc hỏi.
Tôi bình tĩnh cười: “Bọn họ sẽ không đến quấy rầy chị nữa.”
Cô ấy nhất thời sửng sốt, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Tôi hiểu rồi…”
Mặc dù Ngũ Tà Tỏa đã phá vỡ từ hôm qua, nhưng cú điện thoại này nghe xong, chuyện của Hoắc Oánh Ngọc đã hoàn toàn được giải quyết.
Bây giờ, có thể yên tâm trở về Thượng Kinh rồi.
Buổi chiều hơn hai giờ, máy bay hạ cánh.
Chuẩn bị xuống máy bay, Khả Nhi nhỏ giọng nói với tôi: “Thiếu gia, một lúc nữa cậu với Hoắc tiểu thư đi trước, tôi đi lấy hành lý.”
“Tôi đi với cậu.” Tôi nói.
“Không cần, mình tôi đi là được.” Cô tiến đến bên tau tôi: “Quách tiểu thư hẳn là rất nhớ cậu, tối nay cố lên, tranh thủ thành đàn ông đi…”
Mặt tôi đỏ lên: “Cậu nói gì thế…”
Cô cười xấu xa: “Tôi không nói bậy, hai người ở chung hai tháng, là người khác sớm đã có chuyện rồi. Chuyện thế này, cậu phải giống đàn ông, hiểu không?”
Tôi nhìn cô: “Cậu không muốn gặp cô ấy?”
Khả Nhi nhún nhún vai: “Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi thôi…”
“Thật không?” Tôi không tin lắm.
“Tất nhiên là thật.” Cô nghiêm túc: “Cậu nói xem, nếu tôi ra cùng cậu, cậu sẽ tiễn tôi, hay là không tiễn? Nếu tiễn tôi sẽ làm trễ nải thời gian giữa hai người, nếu không tiễn tôi, lòng cậu cũng không yên. Tôi đợi hành lý thêm một lúc, lấy được rồi, tự gọi xe về nhà. Cậu phải tranh thủ thời gian, cùng bạn gái về nhà, đêm xuân đáng giá nghìn vàng cơ mà!”
Mặt tôi nóng lên, ngượng ngừng cười.
Thật ra nghe lời cô nói cũng đúng, đã mệt mỏi mấy ngày, bây giờ tôi chỉ muốn thấy Tiểu Quân, đưa cô về cũng tốt, đến chỗ cô cũng được, tóm lại chỉ muốn ở cùng cô, thư giản mấy ngày.
“Vậy cũng được.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Cậu về nghỉ ngơi, ngày khác lại cùng ăn cơm.”
“Được!” Khả Nhi cười.
Lúc này, tiếp viên hàng không thông báo, có thể xuống máy bay.
Sau khi thấy Quách Thần Quân, cô nhìn sau lưng tôi, khó hiểu hỏi: “Khả Nhi đâu?”
“Cô ấy lấy hành lý.” Tôi nói: “Bảo chúng ta đi trước.”
“Như thế sao được?” Quách Thần Quân nói: “Chờ cô ấy đi cùng.”
Trong lòng tôi nóng lên, tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Khả Nhi không muốn làm lỡ thời gian của chúng ta, cô ấy bảo em cố lên…”
Quách Thần Quân dĩ nhiên hiểu ý câu nói nói này, mặt đỏ lên: “Em…”
Tôi cười kéo tay cô: “Đi thôi.”
Quách Thần Quân rất ngại ngùng, nhất là đang ở trước mặt Hoắc Oánh Ngọc, cô vô cùng lúng túng.
Hoắc Oánh Ngọc hiểu ý cười: “Thiếu gia, Quách tiểu thư, sư phụ tôi nói, ông ấy đã đặt một bàn tiệc ở nhà hàng Bắc Hải, buổi tối nay ăn bữa cơm. Ông ấy nói, thiếu gia và Quách tiểu thư nhất định phải nể mặt ông ấy, nếu không ông ấy sẽ tự tới sân bay.”
“Chuyện này…” Tôi do dự, nhìn Quách Thần Quân, hỏi ý kiến cô.
“Chị nghe em.” Quách Thần Quân nói.
Tôi nghĩ nghĩ, lại nói với Hoắc Oánh Ngọc: “Ngô gia chúng tôi có quy củ, làm xong việc không ăn cơm với người nhà bị hại. Chị nói với Trần Đạo gia một tiếng, bảo rằng Ngô Tranh cảm ơn ý tốt của ông ấy, chúng tôi không đi.”
“Thiếu gia, cậu khổ cực vì chuyện của tôi mấy nay.” Hoắc Oánh Ngọc nhìn tôi chăm chú: “Quy củ Ngô gia chúng tôi đều biết. Giờ việc đã xong, bỏ qua tầng quan hệ này, sư phụ tôi và Tứ gia là bạn tốt, hai nhà chúng ta cũng là thế giao không phải sao? Tối nay mọi người chỉ ăn chung môt bữa, không còn gì khác. Sư phụ tôi nửa năm nay vẫn luôn bế quan, bây giờ ông ấy đã chờ ở Bắc Hải rồi, coi như cậu nể mặt ông ấy, được không?”
Nói đến mức này, tôi còn có thể không đi sao? Tôi nghĩ: “Vậy cũng được, chờ Khả Nhi ra rồi cùng đi.”
Hoắc Oánh Ngọc đi phía sau chúng tôi cười: “Không cần, cậu dẫn Quách tiểu thư đi trước với sư huynh tôi, tôi ở đây chờ cô Khả Nhi.”
“Sư huynh chị?”
Hai chúng tôi quay đầu, đã thấy Vương Bảo mồ hôi đầm đìa bước nhanh tới.
“Thiếu gia, Quách tiểu thư, sư muội!” Ông ta tới cạnh chúng tôi, ngượng ngừng cười: “Mới rồi trên đường kẹt xe, cố gắng đi nhanh vẫn chậm mất mấy phút, thứ tội thứ tội!”
Hoắc Oánh Ngọc cười: “Không muộn, chúng em cũng vừa mới tới. Sư huynh, anh và thiếu gia, Quách tiểu thư đến Bắc Hải trước, em chờ cô Khả Nhi rồi cùng đến.”
“Được!” Vương Bảo quay lại ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, Quách tiểu thư đi trước, em và Khả Nhi sẽ tới đó ngay.”
“Được!” Vương Bảo quay lại ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, Quách tiểu thư, chúng tôi đi trước thôi.”
Tôi nhìn Quách Thần Quân: “Đi thôi.”
Quách Thần Quân khẽ mỉm cười: “Ừ!”
Chúng tôi theo Vương Bảo đến bãi đỗ xe, mỗi người lên xe của mình, rời sân bay, đi về Bắc Hải.