Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158. Quy Tắc Của Trần Thế

Chương 158. Quy Tắc Của Trần Thế Chương 158. Quy Tắc Của Trần Thế

Xóm Ngự Thiện Bắc Hải là một trong những tiệm ăn nổi tiếng của Thượng Kinh, với khung cảnh xa hoa và những món ăn vô cùng tinh tế. Ở đây chủ yếu là món cung đình, cách phục vụ cũng là hình thức cung đình, trông rất đỉnh.

Chúng tôi đi nhanh đến đây để tụ họp với Trần Đạo gia. Không lâu sau, Hoắc Oánh Ngọc và Khả Nhi cũng đến.

Giống như Hoắc Oánh Ngọc đã nói, đều là người mình, không có người ngoài.

Bởi vì hiểu được quy tắc của Ngô gia, thế nên Trần Đạo gia không uống rượu, lúc hội họp không nói lời khách sáo, chúng tôi giống như người nhà với nhau, cùng nhau ăn cơm nói chuyện, bầu không khí rất vui vẻ.

Đặc biệt Quách Thần Quân và Khả Nhi, hai người họi vừa nói vừa cười, lại còn thường ghé tai nói thầm cho nhau nghe, hòa hợp giống như một cặp chị em.

Trần Đạo gia nhìn thấy hai người như vậy liền mỉm cười nói với tôi: “Thiếu gia, cậu có diễm phúc, phải biết trân trọng, hai vị cô nương này đều rất hiếm đấy...”

Tôi cười bình thản rồi cầm cốc trà lên: “Đạo gia, tôi kính ngài.”

Trần Đạo gia cầm cốc trà lên cạn với tôi, lấy trà thay rượu, ngài ấy uống một ngụm rồi ngậm ngùi kể: “Aizz, hồi tôi còn trẻ, tôi và sư muội... ờm... cũng như vậy...” Ông nhìn Hoắc Oánh Ngọc một cái.

Tôi hiểu ra liền cười: “Tôi hiểu rồi.”

Ông gật gật đầu rồi thở dài: “Hồi đó hai chúng ta tâm đầu ý hợp, tình cảm cực tốt. Nhưng sư phụ của tôi không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, ông ấy nói quy tắc của Đạo gia, sư huynh sư muội chính là anh em ruột thịt, anh em ruột thịt ở cùng nhau không phải loạn luân sao? Nếu truyền ra ngoài thì người trên giang hồ sẽ nói thế nào?’

Hoắc Oánh Ngọc buông đũa xuống: “Sư phụ, sư phụ...”

Trần Đạo gia xua xua tay: “Sư phụ không uống rượu, con để sư phụ nói ra, nếu không trong lòng sẽ rất khó chịu.”

Hoắc Oánh Ngọc lặng lẽ gật đầu.

Quách Thần Quân và Khả Nhi cũng dừng lại, lặng lẽ nhìn về phía chúng tôi.

Trần Đạo gia thở dài một hơi, khóe mắt rơm rớm nước mắt, cười bất lực: “Quy tắc của Đạo gia? Quy tắc Đạo gia là cái mẹ kiếp gì? Có một số quy tắc là quy tắc, có những quy tắc chính là những chuyện phiếm! Sư huynh sư muội đâu có phải anh em ruột thịt, sao có thể loạn luân chứ? Sư phụ của tôi đã lén thay đổi khái niệm, bản thân ông ấy tu Đạo lúc trung niên, cũng có con trai con gái, ông ấy nhìn thấu hồng trần, nhưng bọn tôi đâu có? Thiếu gia cậu nói xem, có phải đạo lý này không?”

Tôi gật gật đầu: “Phải.”

Ông cầm cốc trà lên uống một ngụm, rồi hít một hơi sâu: “Tôi và sư muội không nghe lời sư phụ, tự mình quyết định chuyện đại sự cả đời. Không lâu sau, cô ấy bị sư phụ của tôi trục xuất khỏi sư môn. Tôi đã quỳ xuống, khóc lóc cầu xin ông ấy, nói toàn bộ sai trái đều do tôi tất, xin ông ấy đừng đuổi sư muội đi. Câu trả lời của sư phụ là con là đại đệ tử đinh môn của ta, trên giang hồ đều biết ta quý trọng con, đều biết con có được chân truyền của ta. Nếu trục xuất con ra khỏi sư môn thì người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào? Ta đuổi Chí Thanh đi cũng chính vì bảo toàn con, bảo toàn con!”

Ông rơi lệ.

“Chân lý tông thành tín, noi gương sáng đời sau.” Tôi nhìn Trần Đạo gia: “Thì ra ngài và Hoắc tiền bối là truyền nhân của Chí tự bối* Long Môn.”

(*) Tự bối: còn gọi là tên thế hệ, một loại tên gọi dùng cho phần tên đệm trong tên người Trung Quốc hay một số quốc gia Á Đông. Tất cả những thành viên trong cùng một thế hệ của gia tộc đó (ví dụ như anh chị em ruột) đều sử dụng chung tên đệm này.

“Tên tôi vốn là Trần Chí Ngưu, sư muội của tôi là Hoắc Chí Thanh.” Ông chảy nước mắt, đau lòng nói: “Sau khi sư phụ đuổi cô ấy đi, cô ấy lấy lại tên vốn có là Hoắc Văn Văn! Trong lòng ta không phục, không dám phản nghịch sư phụ nhưng tôi có thể tự thay đổi tên của mình. Từ đó về sau tôi lấy tên Trần Tử Ngưu.”

Ông chỉ vào Vương Bảo: “Giống như họ, họ đã từng hỏi tôi, tại sao tôi không ban tên cho họ? Thế nào gọi là tên được ban? Tên của họ chính là tên khi theo Đạo! Cậu ấy là Vương Bảo, tôi có hai đồ đệ, một là Trần Bảo mà cậu gặp ở Ngân Châu, còn một người là Trương Bảo ở Thân Thành. Tôi không cho họ tự bối của Long môn là vì tôi không muốn các đệ tử của ta bị bó buộc bởi những quy tắc trước đây! Đây chính là tâm ý của tôi đối với bọn họ.”

Vương Bảo vội vàng đứng dậy: “Sư phụ, nỗi khổ tâm của sư phụ, hôm nay đệ tử đã hiểu!” Trần Đạo gia bật khóc, nước mắt chứa chan.

Hoắc Oánh Ngọc đau lòng nhìn cha ruột: “Sư phụ, sư phụ đừng như vậy, đều là chuyện đã qua rồi...”

Trần Đạo gia xua xua tay, cầm khăn giấy lau nước mắt, thở dài một tiếng: “Hơn bốn mươi năm rồi, những lời này đè nén trong lòng ta đã bốn mươi năm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment