Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 159 - Chương 159.

Chương 159. - Chương 159. -

Ông nhìn tôi: “Hồi Tứ gia còn sống, tôi muốn kể cho ông ấy, nhưng mãi không nói ra được. Luôn nghĩ thôi để lần sau nói, lần sau nói. Cứ chần chừ hết lần đến lần khác, rồi do dự đến gần ba mươi năm. Rồi cuối cùng tôi đã quyết định nói cho Tứ gia biết nhưng kết quả là Tứ gia đã đi rồi. Thiếu gia, cậu đừng cười tôi, Trần Tử Ngưu cả đời này bạn bè nhiều vô số nhưng bạn bè tốt thực sự chỉ có ba người thôi, còn người bạn đã qua đời chỉ có mình ông nội cậu. Hôm nay tôi có chút kích động, một là Oánh Ngọc không bị sao, trong lòng tôi đã yên tâm rất nhiều, thứ hai là tôi nhìn thấy cậu và Quách tiểu thư ở bên nhau, tôi thực sự rất vui mừng!”

Ông nhìn Quách Thần Quân: “Quách tiểu thư, mặc dù thiếu gia mới xuất đạo không lâu nhưng trong tương lai nhất định cậu ấy là một đại sư phong thủy lừng danh trong thiên hạ. Làm bạn gái của thầy phong thủy không hề dễ dàng! Cô phải trân trọng cậu ấy, đừng vì lời nói nhảm nhí của người khác mà bị dao động tình cảm ban đầu. Như vậy cô sẽ hối hận cả đời!”

Quách Thần Quân thật thà gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi hiểu rồi.”

Tôi nhìn Quách Thần Quân, đột nhiên nghĩ ra lẽ nào có người đã nói với cô ấy điều gì?

Trần Đạo gia cười: “Tốt, tôi biết người như cô nương thông minh! Người thông minh biết bản thân cần gì, sẽ không bị những quy tắc rách nát của trần thế quấy rầy.”

Quách Thần Quân cười mình thản, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô ấy vô thức nhìn tôi một cái rồi vội lảng tránh.

Tôi giật mình, sao cô ấy lại tránh ánh mắt của tôi? Lẽ nào bị tôi đoán trúng rồi.

Trần Đạo gia quay người lại kéo lấy tay tôi: “Thiếu gia, hôm nay tôi có thể thay Tứ gia nói lời này có được không?’

Tôi định thần lại, hắng giọng: “Được, ngài nói đi.”

“Phải trân trọng.” Ông nhìn tôi đầy ẩn ý: “Tất cả, đều phải trân trọng, hiểu chưa?’

Tôi sững lại, trong lòng nghĩ câu nói này có nghĩa là gì?

Tất cả mọi thứ tôi đều phải trân trọng? Tôi vô thức nhìn về Quách Thần Quân, và cả Khả Nhi ở bên cạnh cô ấy.

Tôi trầm mặc một lúc rồi gật gật đầu: “Vâng.”

Trần Đạo gia nở nụ cười, vỗ vỗ vào tay tôi: “Tốt! Tốt! Tôi không có diễm phúc thân lại càng thân với Tứ gia, nhưng có người có được diễm phúc này, cũng có người sẽ nghĩ thế này. Thiếu gia cậu tiền đồ mở rộng, nhưng đừng để những chuyện như thế này trói buộc chân tay cậu lại.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi dịu dàng nói.

Ông đã yên tâm: “Tốt! Như vậy thì tốt!”

Tôi hiểu ra liền cười rồi nhìn Quách tiểu thư một cái: “Tôi sẽ trân trọng.”

Ăn cơm xong Hoắc Oánh Ngọc đưa Khả Nhi về nhà.

Tôi và Quách Thần Quân cũng đứng dậy cáo từ, lái xe rời khỏi xóm Ngự Thiện quay về núi Ngọc Tuyền.

Trên đường, Quách Thần Quân hỏi tôi: “Ngô Tranh, Khả Nhi thích em đúng không?”

Tôi đã đoán cô ấy sẽ hỏi như vậy nên tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc cô ấy thực sự hỏi câu này thì nhất thời tôi không biết trả lời thế nào.

Cô ấy nhìn tôi rồi mỉm cười: “Em không cần khó xử như vậy, chị cũng là con gái nên đương nhiên chị nhìn thấy hết. Không chỉ có Khả Nhi thích em mà cả Đường tiểu thư cũng thích em, đúng không?”

Tôi ngại ngùng: “Tiểu Quân, em...”

“Em rất được con gái yêu mến, điều này cũng không có gì làm lạ.” Cô ấy nói: “Hôm nay Khả Nhi không đi ra cùng em, chị đã đoán được tâm tư của cô ấy. Cô ấy không muốn tiếp xúc nhiều với chị, sợ chị bận tâm, cũng sợ làm khó em.”

Cô ấy ngập ngừng, rồi nhìn tôi cười: “Thực ra không sao cả, chị có thể hiểu...”

“Em biết, sớm muộn gì chị cũng biết.” Tôi nói: “Lúc ở bãi Sư Tử, em đã nghĩ đến vấn đề này, nếu như chị bận tâm...”

“Chị không bận tâm.” Cô ấy chân thành: “Đối với thầy phong thủy mà nói, có được trợ thủ chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Khả Nhi thích em, cô ấy ở bên em sẽ hết sức chăm sóc cho em, liều mạng đối tốt với em, như vậy ở bên ngoài, chị có thể yên tầm nhiều rồi.”

“Chị... nói thật à?” Tôi có chút không dám tin.

“Không dám tin à?” Cô ấy nhìn tôi.

Tôi gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, tôi cũng không biết bản thân đang muốn biểu hiện điều gì.

Cô ấy cười một cách tự tin: “Chị có lòng tin vào bản thân, và càng có lòng tin với em.”

Trong lòng tôi ấm áp, nắm lấy tay cô ấy: “Tiểu Quân...”

Mười ngón tay đan xiết vào nhau, bình yên nhìn về con đường phía trước: “Thực sự mỗi lần em ra ngoài làm việc, trong đầu chị đều là hình bóng em, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện làm việc. Có thể tính cách của chị là như vậy, một khi thích một ai đó đều sẽ toàn tâm toàn ý hướng về họ, trong lòng sẽ không dễ dàng quan tâm đến những thứ khác...”

“Dừng xe.” Tôi nhìn cô ấy.

“Hử?” Cô ấy sững lại: “Sao vậy?”

“Dừng xe lại.” Tôi nói: “Em có lời muốn nói với chị.”

Cô ấy giảm tốc độ rồi từ từ đỗ ở bên đường, nhìn tôi: “Sao vậy?”

Tôi tháo dây an toàn rồi kéo cô ấy vào lòng mình, hôn say đắm.

Cô ấy dịu dàng đáp lại tôi, không chịu nhắm mắt lại.

Hôn được một lúc lâu sau, tôi buông ra rồi chân thành nhìn cô ấy: “Tiểu Quân, cả đời này em chỉ có mình chị.”

Bình Luận (0)
Comment