Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 160 - Chương 160. Trẻ Con

Chương 160. Trẻ Con Chương 160. Trẻ Con

Cô ấy cười hạnh phúc, ấn vào mũi tôi: “Trẻ con.”

“Nói thật cho em biết, có phải có người đã nói gì với chị không?” Tôi hỏi.

Cô ấy vô thức tránh ánh mắt của tôi: “Không có...”

“Chị nhìn em đi!” Tôi nhìn cô ấy đầy sâu sa: “Em là thầy phong thủy, chị không giấu được em đâu, có phải người trong nhà chị không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau?”

Cô ấy chăm chú nhìn tôi, nở nụ cười, khóe mắt đỏ hết lên rồi.

“Bọn họ đã nói những gì?” Tôi hỏi.

Cô ấy lặng lẽ cúi đầu, những giọt nước mắt ấm ức tuôn trào, cô ấy không chịu không nổi nữa rồi.

Lòng tôi nhói đau, ôm chặt lấy cô ấy: “Rốt cuộc bọn họ đã nói gì? Hả?”

Cô ấy lau nước mắt, bình tĩnh lại, rồi hắng giọng nói: “Chị dâu đã mang chuyện chúng ta ở bên nhau kể cho cha mẹ và anh trai của chị. Họ không đồng ý chúng ta ở bên nhau. Vì chuyện này mà chị đã cãi nhau với họ. Cha chị nói nếu như chị không nghe ông ấy thì sẽ chia cho anh trai một nửa cổ phần của chị. Chị nói chẳng sao cả, tất cả cổ phần đó chị cũng không cần. Cha của chị rất tức giận, ông ấy đã cho chị một cái tát, sau đó chị rời khỏi nhà...”

Tôi nhíu mày: “Ông ấy đánh chị? Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”

“Là ngày hôm thứ hai em đi Ngân Châu.” Cô ấy cố ngăn giọt nước mắt: “Chị vốn không muốn nói cho em biết những chuyện này, bọn họ phản đối là chuyện của bọn họ, chị sẽ không nghe họ đâu.”

Tôi đau lòng xoa mặt của cô ấy: “Là bên này à?”

Cô ấy gật gật đầu: “Ừ.”

Tôi trầm mặc một lúc rồi tát thật mạnh vào mặt mình.

Bốp một tiếng

Cô ấy sững sờ, vội kéo chặt tay tôi: “Em làm gì vậy?”

“Em không thể đánh cha của chị, nên chỉ có thể đánh bản thân.” Tôi đau lòng nhìn cô ấy: “Tiểu Quân, số cổ phần đó của chị bao nhiêu tiền?”

“Cổ phần cái gì mà cổ phần, mặt em có bị đau không?” Cô ấy nước mắt lưng tròng nhìn khuôn mặt tôi, ánh mắt đầy sự đau lòng, hờn trách tôi: “Em tự đánh mình làm gì hả?”

“Chị nói cho em biết, số cổ phần đó bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi một cách chân thành.

“Số cổ phần đó so với em không đáng một quan tiền!” Cô ấy ôm lấy mặt tôi, đau lòng nói: “Nếu như em còn dám tự đánh bản thân thì chị không tha thứ cho em đâu!”

Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, ôm chặt lấy cô ấy.

Cô ấy khóc trong lòng tôi.

Tổ tiên của Quách gia được chôn cất trong bố cục tam thủy dục long, ba thế hệ sẽ có một lần thăng trầm, theo quy luật tuần hoàn bốn mươi năm một lần. Nếu tính, đời của Quách Chính khởi nghiệp, vậy đến đời của Quách Thần Long, Quách gia có lẽ bắt đầu suy thoái rồi. Về con trai, con gái của Quách gia, con trai đều là phá gia chi tử, con gái đều là người giúp đỡ những tên phá gia chi tử này. Con gái của Quách Thành Long chưa kịp ra đời thì đã bị sảy. Anh ta chỉ còn một đứa con trai thế nên bây giờ người duy nhất có thể giữ được Quách gia thì chỉ có em gái của anh ta, chính là Quách Thần Quân.

Cũng có thể nói, Quách gia sắp xuống dốc nhất định sẽ gây chuyện với Quách Thần Quân, ngược lại Quách Thần Quân một khi rời khỏi Quách gia thì cũng chính là lúc Quách gia bắt đầu suy tàn.

Bố cục tam thủy dục long là bố cục phong thủy có uy lực cực lớn, sự luân hồi hưng suy của Quách gia là không thể tránh khỏi, nó lại sắp bắt đầu rồi.

Thế nên bọn họ đối xử với Tiểu Quân như vậy cũng không kỳ lạ chút nào.

Trong lòng tôi rất rõ những điều này nhưng tôi không muốn nói ra.

Tôi biết Tiểu Quân sẽ có một ngày rời khỏi Quách gia. Đến lúc đó thiên tài thuật số phong thủy của cô ấy có thể phát huy hết mức. Nhưng nếu ngày đó vẫn chưa đến thì tôi sẽ phải chôn chặt những lời này ở trong lòng. Bởi vì tôi rất quý trọng cô ấy, tôi hy vọng cô ấy sẽ tự mình lựa chọn con đường về sau, chứ không phải do tôi quyết định tương lai của cô ấy.

Tôi đau lòng ôm cô ấy vào lòng mình, muốn khuyên cô nhưng cuối cùng vẫn giữ kín trong lòng.

Tôi nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô ấy lên rồi hôn say đắm.

Lúc này, sự ngọt ngào của tình yêu còn hơn cả ngàn lời nói.

Nói cái gì cũng đều là giả dối, chẳng bằng một chút thực tế.

Tôi hôn say đắm, ôm ngày càng chặt, nụ hôn ngày càng trở nên cháy bỏng.

Chầm chậm, cô ấy bị tôi dẫn dắt, bị tôi ghẹo cho mặt đỏ tía tai, việc hít thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Tôi gần như đã cảm giác được nếu cố thêm một chút nữa có lẽ đêm nay sẽ...

Đúng lúc này, tôi có điện thoại.

Cô ấy vội dừng lại.

Tôi muốn tiếp tục nhưng cô ấy lắc đầu, nói nhỏ: “Nghe điện thoại...”

Tôi không nghe, nhích sang hôn tiếp.

Cô ấy cười ngượng ngùng, né đầu tránh: “Đừng quấy, mau nghe điện thoại đi...”

Tôi bất lực, chỉ có thể buông cô ấy ra, quay lại chỗ ngồi, bình tĩnh lại rồi cầm điện thoại lên.

Là Đường Tư Giai gọi đến.

“Là chị Đường.” Tôi nói nhỏ với Quách Thần Quân.

“Vậy em mau nghe đi.” Cô ấy nói nhỏ.

Tôi hắng giọng rồi nghe máy: “Alo?”

“Ngô Tranh, em đang bận à?” Đường Tư Giai hỏi.

Bình Luận (0)
Comment