Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 161 - Chương 161. Người Ngoài

Chương 161. Người Ngoài Chương 161. Người Ngoài

“Hôm nay em mới quay về, đang trên đường về nhà.” Tôi kéo lấy tay của Quách Thần Quân, mỉm cười: “Sao vậy chị?”

“Không có gì, chị chỉ hỏi em vậy thôi.” Đường Tư Giai dịu dàng nói.

Tiếp đó hai chúng tôi lại trầm mặc.

Quách Thần Quân bỗng nghĩ ra, liền ra kí hiệu cho tôi, ý là bảo tôi mời Đường Tư Giai ăn cơm.

Lúc này tôi mới nhớ ra, trước đây tôi đã nói với Đường Tư Giai là lúc quay về tôi sẽ mời chị ăn cơm.

Thế nên tôi vội hắng giọng rồi hỏi chị: “Ngày mai chị có rảnh không?”

“Ừ, ngày mai chị nghỉ.” Chị nói: “Nếu như em rảnh thì chúng ta cùng nhau bữa ăn cơm?”

Tôi cười: “Được, em cũng có ý vậy, em mời chị.”

Chị cũng cười: “Không, chị mời em.”

“Là chị em, chị đừng khách sáo như thế.” Tôi hỏi: “Chị muốn ăn gì?”

“Nếu em tiện thì chị muốn mua ít rau thịt đến nhà em, chúng ta tự nấu cơm ăn.” Chị nói: “Em thấy thế nào?”

“Được!” Tôi cười: “Trưa mai nhé, em đợi chị.”

“Ừ!” Chị cũng cười: “Ngày mai gặp lại.”

“Ngày mai gặp.”

Tôi buông điện thoại xuống rồi nhìn Quách Thần Quân: “Em hẹn chị ấy ngày mai đến nhà em, chị cũng đến nhé.”

Cô ấy cười: “Nếu chị đến thì em muốn chị Đường nghĩ thế nào?”

Tôi đỏ mặt: “Vậy chị...”

“Chị không nghĩ nhiều đâu.” Cô ấy nói: “Ngày mai chị có cuộc họp quan trọng ở công ty, chị phải đến tham gia. Nếu không, chị dâu lại gây phiền phức.”

Cô ấy cười bình thản, nhìn tôi: “Em cũng đừng nghĩ quá nhiều, được không?”

Tôi cười rồi gật gật đầu: “Ừ!”

Cô ấy sà đến hôn tôi một cái, mặt ửng hồng, khởi động xe.

Trong lòng tôi sung sướng hạnh phúc, vô thức cầm lấy tay cô ấy.

“Muộn quá rồi, đừng quay về núi Ngọc Tuyền nữa.” Tôi nói: “Tìm khách sạn đi...”

Cô ấy do dự một lúc rồi nhìn tôi: “Em...”

Mặt tôi nóng ran, vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, em không bắt nạt chị, em chỉ muốn... chỉ muốn...”

“Em muốn gì?” Cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

Mặt tôi đỏ như trái cà chua, tim đập nhanh thình thịch: “Em muốn... ôm chị ngủ... có được không?”

Mặt cô ấy còn đỏ hơn cả mặt tôi.

Trầm mặc một hồi rồi cô ấy hắng giọng, tiếp tục lái xe về phía trước.

Trong lòng tôi hụt hẫng, thất vọng.

Nhưng xe đi về phía trước đến đường giao nhau, cô ấy liền đổi hướng, cho xe chạy trên con đường quay về khu vực thành phố.

Lòng tôi thấp thỏm, rồi lại kích động, ngây ngốc nhìn cô ấy: “Chị đồng ý rồi?”

“Em đặt khách sạn đi.” Cô ấy đỏ mặt.

Trong lòng tôi vui sướng điên cuồng, vội vàng cầm điện thoại lên tìm khách sạn mà lão Triệu từng đặt, tôi đã đặt một phòng.

Giá hơn mười lăm nghìn tệ, lớn tầm này rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi tiêu tiền nhiều như thế, đáng tiền!

“Đặt xong rồi.” Tôi hưng phấn nói với cô ấy.

Cô ấy giả vờ tỏ ra bình tĩnh rồi ờ một tiếng.

Tôi không kìm nổi liền sà đến nói nhỏ vào tai chị: “Thực sự em chỉ muốn ôm chị ngủ thôi, không làm gì khác...”

Cô ấy xấu hổ, nhìn tôi với ánh mắt khác thường.

Tôi không hiểu: “Sao vậy? Em nói thật đó!”

“Trẻ con...”

Cô ấy né đầu ra, không nhịn nổi liền bật cười.

Tối ngày hôm đó, thực sự là tôi chỉ ôm cô ấy ngủ mà thôi.

Tôi biết, nếu như tôi muốn làm gì khác thì cô ấy cũng sẽ không phản đối. Nhưng tôi thực sự rất thích cô ấy, không muốn dễ dàng phá hỏng sự đẹp đẽ này. Thế nên mặc dù chuyện kìm hãm lại bản thân rất đau khổ nhưng cuối cùng tôi cũng làm được.

Tôi biết cô ấy sớm muộn gì cũng là của tôi, nhưng tôi phải tôn trọng cô ấy, đợi đến khi cô ấy chuẩn bị tốt.

Cô ấy ngủ rất ngon trong lòng tôi, giống hệt như một đứa trẻ vậy, ngủ ngon lành cả một buổi tối.

Trời sáng, cô ấy đã tỉnh.

Tôi đã dậy từ sớm, cứ lặng lẽ ngắm cô ấy trong lòng mình.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt mơ màng, ôm lấy cổ tôi rồi chủ động hôn chặt lên môi tôi.

Tôi ôm cô ấy hôn mãnh liệt.

Cứ hôn như thế, có chút kích thích rồi đấy.

Lúc này cô ấy lại dừng lại, lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy hạnh phúc.

“Sao thế?” Tôi hỏi cô ấy: “Sao lại nhìn em như vậy?”

“Ngô Tranh...” Cô ấy mỉm cười dịu dàng rồi ôm ấy tôi đầy ngọt ngào: “Em thật tốt...”

Tôi ngây ra rồi nở nụ cười.

Tôi nghĩ tôi đã làm đúng.

Sau khi ra khỏi giường chúng tôi chia nhau ra đi tắm, sau đó đến nhà ăn của khách sạn để ăn sáng.

Lúc đang ăn thì Dương Sảnh Nhi gọi điện đến.

Cô ấy nhìn điện thoại rồi bật loa ngoài: “Alo?”

“Tiểu Quân, em có đến hội nghị ban giám đốc sáng nay không?” Dương Sảnh Nhi hỏi.

“Em đang ăn sáng.” Quách Thần Quân nói: “Chút nữa em đến.”

“Được, 10 giờ 30 phút sẽ bắt đầu, em đừng đến muộn.” Dương Sảnh Nhi nói.

“Em biết rồi.” Quách Thần Quân dịu dàng nói.

Dương Sảnh Nhi trầm mặc một hồi rồi hắng giọng: “Tiểu Quân, chuyện đó... chuyện ngày hôm đó, không phải chị cố ý đâu. Cha nói vậy chỉ là muốn dọa em thôi, chứ thực sự ông ấy sẽ không phân chia cổ phần của em ra đâu. Em đừng buồn về chuyện này, họp xong quay về nhà cùng nhau ăn bữa cơm nhé, được không?”

Quách Thần Quân không nói gì, hít một hơi thật sâu rồi buông dao dĩa xuống.

“Alo? Em còn nghe không?” Dương Sảnh Nhi hỏi.

“Em biết rồi.” Quách Thần Quân nói: “Chị dâu, chị không cần lo lắng, em sẽ ủng hộ chị.”

Bình Luận (0)
Comment