Dương Sảnh Nhi thở phào một tiếng: “Chị biết em là người hiểu chuyện, chúng ta là người một nhà, nhất định là sẽ ủng hộ lẫn nhau. Được rồi, em ăn đi nha, chị đợi em ở công ty.”
“Vâng.” Quách Thần Quân tắt điện thoại.
“Ý chị ta là sao?” Tôi hỏi.
Quách Thần Quân cười bất lực: “Hôm nay tổ chức hội nghị ban giám đốc, tại buổi họp này chị ấy sẽ chính thức trở thành Phó chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn xây dựng Đông Dương. Chị ấy sợ chị hận chị ấy vì chuyện lần trước nên sẽ không ủng hộ, thế nên mới làm như vậy.”
“Chị ấy sợ chị không ủng hộ chị ấy?” Tôi không hiểu: “Ý là sao?”
“Tập đoàn xây dựng Đông Dương là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, thế nên ra lệnh bổ nhiệm nhân sự quan trọng phải thông qua hội nghị Ban giám đốc.” Cô ấy nói: “Cổ phần của Quách gia chia cho năm người là cha, mẹ, anh trai, chị dâu và chị, hợp lại với nhau mới có thể tạo nên ưu thế tuyệt đối. Chị ấy muốn lên chức thì phải có phiếu của chị thế nên chị ấy mới nói với chị những lời như vậy. Ngoài ra chị đã lo cho tập đoàn hai năm nay rồi, đại đa số các quan chức cấp cao đều là người của chị, nếu chị không ủng hộ chị ấy thì cho dù chị ấy có lên được chức đi nữa thì cũng không dùng được người bên dưới. Mặc dù hai tháng nay chị ấy đã đổi một số người của chị thành những người thân tín mà chị ấy mang theo từ bên nhà mẹ ruột sang. Nhưng xét trên tổng thể thì người của chị chiếm đại đa số, thế nên bây giờ chị ấy mới không thể đắc tội với chị.”
“Chị đã biết được ý đồ của chị ta rồi, sao chị không tranh với chị ta?” Tôi cố ý hỏi.
“Không có ý nghĩa, cũng không nhất thiết.” Cô ấy nói: “Trước đây cô của chị cũng bị chèn ép đuổi ra ngoài, chị biết bản thân mình sớm muộn cũng có kết cục như vậy.”
Cô ấy cắt một miếng bít tết đút cho tôi: “Không phải em đã nói rồi sao? Tổ tiên của Quách gia chôn ở trong bố cục tam thủy dục long, con trai trong nhà đều là phá gia chi tử, con gái đều là những người giúp đỡ người con trai, hồi đó cô của chị cũng là người giúp đỡ cha chị, không có cô thì cũng chẳng có tập đoàn xây dựng Đông Dương ngày hôm nay, nhưng sau khi cha chị kết hôn, liền tìm mọi cách để chèn ép đuổi cô chị ra. Lúc chồng của cô còn sống thì cha chị còn hãm hại, nhưng sau khi chú ấy qua đời thì cha chị đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để cướp hết cổ phần của cô chị, rồi lấy tên mẹ của chị...”
Cô ấy thở dài đầy bất lực: “Người cô đáng thương của chị vì việc kinh doanh của Quách gia mà đã cống hiến biết bao nhiêu, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể bị đuổi ra khỏi cửa, một mình lẻ loi đi ra nước ngoài, từ đó trở đi không bao giờ quay về nữa.”
“Chồng của cô là người như thế nào?” Tôi có chút hiếu kỳ.
“Chú ấy khi còn sống là một nhân vật có thế lực ở Thân Thành.” Cô ấy nói: “Cô của chị vốn có bạn trai, nhưng chú ấy đã nhắm trúng cô. Để nịnh hót chú ấy, cha của chị đã cho bạn trai của cô chị mười vạn tệ và ép người đó chia tay với cô. Nhưng người đó không đồng ý, nên cha chị đã tìm người đánh cho người ấy bị trọng thương, sau đó cho người ấy thêm mười vạn tệ. Cuối cùng, người ấy đã đưa ra một cái giá một triệu tệ, cha của chị đã đồng ý, sau đó người ấy đã đá cô chị đi. Cuối cùng, cha của chị đã ép gả cô cho chú ấy...”
Cô ấy thở dài: “Lúc còn trẻ cô chị rất xinh đẹp, năm hai người kết hôn, cô chị chưa đến ba mươi tuổi, nhưng chú ấy đã hơn năm mươi tuổi rồi. Năm đó, nhờ vào quan hệ của chú ấy mà tập đoàn xây dựng Đông Dương đã có được một lượng lớn các công trình xây dựng cơ bản ở Thân Thành, kiếm được rất nhiều tiền. Quách gia có được ngày hôm nay cũng nhờ công của cô, nhưng về sau chồng của cô chị qua đời, cha chị thấy cô đã hết giá trị lợi dụng liền bắt đầu qua cầu rút ván. Lúc đó tài sản của Quách gia có hơn một tỷ Nhân dân tệ. Nhưng lúc cô chị ra nước ngoài, bọn họ chia cho cô ấy không được mười triệu tệ.”
Cô ấy cười bất lực: “Đó chính là con người của cha chị, trong mắt ông ấy, con gái là người ngoài còn con dâu là người mình, thế nên chị dâu của chị mới được ông ấy thật lòng bảo vệ.”
“Nếu như chị không ở với em nữa, liệu có tốt hơn không?’ Tôi hỏi.
Cô ấy lắc đầu: “Không liên quan đến em, chỉ cần chị yêu đương thì cuối cùng cũng sẽ có kết cục này. Giống với lần trước, chị cho Hiểu Đồng cổ phần, cha chị đã kịch liệt phản đối, ông ấy nói Hiểu Đồng là người ngoài, về sau nếu gả đi thì số cổ phần đó chỉ có lợi cho người ngoài. Đối với chị cũng vậy, ông ấy thấy chị là con gái, một khi gả đi thì số cổ phần của Quách gia bị mất đi. Mặc dù ông ấy không trực tiếp nói ra những lời này nhưng ý muốn của ông rất rõ ràng.”