Trong mắt cô ấy lấp lánh những giọt nước mắt ấm ức.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy: “Tiểu Quân, chị vẫn còn có em.”
Cô ấy cười hạnh phúc, nước mắt lưng tròng gật gật đầu: “Ừ!”
“Ăn đi, ăn xong thì chị đến công ty, em tự đặt xe về.” Tôi nói.
“Không, chị đưa em về.” Cô ấy nói.
“Như vậy thì không đủ thời gian mất.” Tôi nói.
Cô ấy lại đút cho tôi một miếng bít tết: “Em còn quan trọng hơn cái hội nghị đó!”
Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, bình thản mỉm cười: “Ừ.”
Ăn sáng xong, Quách Thần Quân đưa tôi về Thông Châu rồi mới đi họp.
Lúc sắp đến trưa, Đường Tư Giai đến.
Hơn hai tháng nay chúng tôi không gặp nhau, chị đã gầy đi rất nhiều.
“Sao lại gầy thế này? “Hai chúng tôi đồng thanh hỏi đối phương.
Chúng tôi ngây ra, rồi lại nhất tề nói: “Không sao, rất tốt mà.”
Trầm mặc vài giây sau tôi bật cười khì khì.
Đường Tư Giai nhìn tôi đầy sâu xa, do dự chốc lát rồi sà đến ôm chặt lấy tôi.
Tôi không cười nữa, do dự một chút rồi nhẹ nhàng ôm lấy chị.
Chị ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn tôi, muốn nói nhưng lại thôi: “Ngô Tranh... chị... chị...”
“Đừng nói ra.” Tôi lặng lẽ nhìn chị: “Giữ lại trong lòng đi.”
Chị gục trên vai tôi, đau lòng khóc nức nở.
Tiểu Quân nói Đường Tư Giai thích tôi, bây giờ tôi đã tin rồi.
Tôi lặng lẽ ôm lấy chị, nhẹ nhàng đưa tay lên lưng chị vỗ về.
Thời gian dường như đã dừng lại, không biết tự bao giờ đã hơn mười mấy phút trôi qua.
Cuối cùng Đường Tư Giai đã bình tĩnh trở lại, chị buông tôi ra rồi lau nước mắt, nở nụ cười với tôi: “Đói rồi à?”
Tôi mỉm cười gật gật đầu: “Ừ!”
“Chị mang đến rất nhiều thứ, đều để ở trên xe.” Chị nói: “Để chị đi lấy.”
“Em đi với chị.” Tôi nói.
Chị cười: “Ừ!”
Chúng tôi đến dưới lầu, từ xe chị lấy ra hai túi thức ăn to, còn có rượu vang đỏ, và một bộ dụng cụ uống rượu hoàn tòan mới.
Xách túi thức ăn và rượu lên lầu, chị cởi áo khoác ngoài, xắn ống tay lên rồi đi vào trong bếp.
Tôi bê ghế đến trước cửa bếp, ngồi xuống lặng lẽ nhìn chị làm cơm.
Những dụng ý trong câu nói của Trần Đạo gia tối hôm qua, dường như tôi đã hiểu được rồi, người mà ông nói không chỉ có Tiểu Quân và Khả Nhi mà còn có Đường Tư Giai.
Thậm chí, vẫn còn có người khác...
Nhưng tôi không hiểu, người tôi thích chỉ có Tiểu Quân, còn Đường Tư Giai và Khả Nhi thì tôi phải trân trọng như thế nào?
Giống như người bạn, hay là...
Nhìn bộ dạng chú tâm làm việc, bóng hình bận bịu trong bếp, tôi không khỏi có chút mơ hồ.
Nhưng tôi không thể đi hỏi Trần Đạo gia, tối hôm qua ông đã cố gắng nói cho tôi những điều đó, ông chỉ nói một lần đó thôi, sẽ không nói lại lần thứ hai. Còn về chuyện luận thuật số phong thủy, tôi và ông có sở trường riêng của mình. Nhưng ai cũng đều có một khuyết điểm thông thường, chính là biết được người khác chứ không biết được bản thân. Trần Đạo gia sẽ không phá Ngũ Tà Tỏa, nhưng tương lai của tôi thì dường như ông đã nhìn thấy vài phần rồi.
Thứ ông dùng không phải là thuật số mà là kinh nghiệm.
Tôi sực sự vẫn còn non trẻ.
Đường Tư Giai vô thức nhìn tôi một cái, thấy tôi đang trầm tư nhìn chị, liền bật cười: “Em bị sao thế?”
“À, không có gì?” Tôi ngại ngùng.
Chị mỉm cười: “Em không cần ở bên chị như thế, đi xem ti vi đi, sắp được cơm rồi.”
“Hay là em giúp chị làm chút gì nhé.” Tôi nói.
Chị nghĩ ngợi rồi đưa rượu vang đỏ cho tôi: “Em đi tỉnh rượu đi.”
“Tỉnh rượu?” Tôi ngây ra: “Em đâu có uống rượu, tỉnh rượu gì chứ?”
Chị bị tôi trọc cho cười: “Không phải tỉnh rượu kiểu đó, mà là rót rượu vang vào bình chiết rượu, để cho rượu “tỉnh” lại, nhưng vậy mới ngon.”
“Ừ...” Tôi đỏ hết mặt: “Em hiểu rồi...”
Tôi đi đến phòng khách rồi dùng dao khui rượu vang rồi rót vào trong bình chiết.
Khoảng nửa tiếng sau, rượu đã “tỉnh”, cuối cùng món ăn đã được nấu xong.
Chúng tôi rót rượu rồi vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện.
Tài nghệ nấu nướng của Đường Tư Giai vẫn tuyệt như xưa, cảm giác ăn cơm cùng chị rất thoải mái như người nhà với nhau vậy.
Thực ra tôi chưa từng uống rượu, huống chi là uống rượu vang đỏ, vì thế Đường Tư Giai dạy tôi uống như thế nào, thưởng và nếm rượu như thế nào, học xong tôi đã biết nếm mùi vị của rượu vang đỏ.
Khi đưa vào miệng cảm giác có chút chan chát, uống chút nữa mùi thơm vương vấn trong miệng. Cái hay của rượu vang đỏ không phải lúc đang uống mà chính là lúc uống xong, mùi thơm của hoa quả dậy lên. Lúc này, trong miệng cảm nhận được mùi thơm, càng uống càng thơm...
Học được xong, chúng tôi lại vừa uống rượu, vừa kể những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.
Đầu tiên là chị, tập đoàn khoa học kỹ thuật cao Hạo Thiên được chị ấy quản lý chưa hết một quý mà thành tích đã tăng gần 15 điểm.
Quả là rất lợi hại! Sau đó là tôi, chị hỏi tôi trong khoảng thời gian này tôi đã làm gì?
Tôi kể một lượt cho chị nghe từ chuyện bố cục tam thủy dục long của Quách gia. Tiếp đó là câu chuyện của bà chủ Mạnh Tiểu Nham, sau đó nói đến chuyên sư tử đen lớn trên bãi Sư Tử. Cuối cùng là những trải nhiệm của tôi ở Ngân Châu.
Chị rất chăm chú nghe tôi kể, quên cả uống rượu.