Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 164 - Chương 164. Quách Thần Long

Chương 164. Quách Thần Long Chương 164. Quách Thần Long

Cuối cùng tôi kể chuyện tối hôm qua, nhắc đến cả Quách Thần Quân.

Nói rằng tôi đã ôm cô ấy ngủ cả một buổi tối, nhưng không xảy ra chuyện gì cả.

Đường Tư Giai nở nụ cười, nói tôi đúng thật là một đứa trẻ con.

Tôi cũng cười, cầm bình chiết rượu lên rót rượu cho chị.

“Ngô Tranh, về sau em đừng trốn tránh chị, được không?” Chị đột nhiên nói như vậy.

Tôi sững lại: “Chị...”

“Chị biết, chuyện của chị đã giải quyết xong rồi, em không muốn giao lưu quá nhiều với chị.” Chị nhìn ly rượu vang, nở nụ cười, đôi mắt đỏ hoe: “Chị biết chúng ta không có khả năng, chị hơn em hẳn bảy tuổi, hoàn toàn không thể. Nhưng lúc chị tuyệt vọng nhất, chính em đã cứu chị ra khỏi những lúc tuyệt vọng sắp sụp đổ, giúp chị bắt đầu một cuộc sống mới. Những lời đó mặc dù chị chưa nói ra nhưng chúng vẫn luôn ở trong lòng chị, không phải sao?”

Chị nước mắt lưng tròng, đau lòng nhìn tôi.

“Em không hề cố ý né tránh chị.” Tôi nói: “Chỉ là gần đây em bận suốt, thế nên...”

“Không cần giải thích, chị hiểu.” Chị nở nụ cười dịu dàng: “Chị không cầu những điều xa xỉ khác, chỉ cần có thể thường xuyên đến thăm em, chúng ta ăn bữa cơm, nói chuyện thì chị đã thấy đủ rồi.”

Tôi cạn ly với chị rồi một hơi uống hết.

Chị cũng uống hết.

Tiếp đó, hai chúng tôi đều cười.

Tôi lại rót rượu, hai chúng tôi lại tiếp tục uống.

Đang uống thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa.

Tôi đứng dậy, muốn đi mở cửa thì chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã.

“Em ở yên đó.” Chị vội đỡ lấy tôi: “Để chị đi mở.”

Tôi gật gật đầu, rồi ngồi xuống.

Chị ấy đi đến mở cửa, bên ngoài có hai người đàn ông, trong đó có một người tôi quen, đó là thuộc hạ của Quách Chính, Trần Siêu.

Tôi lập tức tỉnh táo lại.

“Các người là?” Đường Tư Giai hỏi.

“Tôi là Quách Thần Long đến tìm Ngô Tranh.” Quách Thần Long thờ ơ nói.

“Quách Thần Long?” Đường Tư Giai nhíu mày: “Anh là thiếu gia của Quách gia, anh trai của Quách Thần Quân?”

“Biết rồi còn hỏi?” Quách Thần Long nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Ngô Tranh đâu?”

Đường Tư Giai rất tức giận với thái độ lồi lõm của anh ta, giọng nói của chị trở nên đanh hơn: “Anh tìm em ấy làm gì?”

“Cô là gì của cậu ta?” Quách Thần Long quan sát chị một lượt: “Tình nhân?”

“Anh đừng có nói bậy, tôi là bạn của em ấy.” Đường Tư Giai trả lời đúng mực.

Tôi đứng dậy đi qua đó, kéo Đường Tư Giai ra sau mình, nhìn chằm chằm vào Quách Thần Long: “Tìm tôi có việc gì?”

“Cậu là Ngô Tranh?” Quách Thần Long cười lạnh.

“Đúng.” Tôi nhìn Trần Siêu ở sau lưng anh ta một cái: “Các người muốn làm gì?”

“Thiếu gia, lần này thiếu gia của chúng tôi đến là muốn nói chuyện với cậu về chuyện tiểu thư nhà chúng tôi, cậu chớ kích động...” Trần Siêu vội giảng hòa.

“Cần mày lắm mồm à?” Quách Thần Long cao giọng hỏi.

“Thiếu gia, thiếu gia Ngô Tranh là ân nhân cứu mạng của Quách gia, cậu không thể vô lễ như vậy được.” Trần Siêu khuyên anh ta.

“Tao đã cho nó tiền rồi!” Quách Thần Long quay người lại, khinh bỉ nhìn tôi: “Fuck mẹ mày, mày đi vệ sinh cũng không tự soi lại bản thân là thứ gì à! Mày cũng chỉ là thầy phong thủy mà thôi, nhận tiền của Quách gia chưa đủ à, lại còn đi tán tỉnh em gái tao! Mẹ mày, sao không chết mẹ mày đi? Hả?”

“Anh nói cái gì!” Đường Tư Giai giận dữ.

Tôi ngăn chị lại rồi lẳng lặng nhìn Quách Thần Long: “Nể mặt Tiểu Quân, tôi coi như anh chưa nói những lời vừa nãy, cút.”

“Mày nói cái gì?” Quách Thần Long trợn mắt: “Có gan thì mày nói lại lần nữa xem!”

“Thiếu gia, cậu đừng tức giận!” Trần Siêu vội nói: “Thiếu gia của chúng tôi nói lời khó nghe, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu.”

“Tôi bảo anh cút đi.” Tôi nhìn thẳng vào Quách Thần Long.

“Ơ, fuck con mẹ mày!” Quách Thần Long tức giận liền chộp lấy cổ áo của tôi.

Đúng lúc này, có một bàn tay lớn chộp lấy vai của anh ta, từ từ bóp lấy vai, đồng thời một ânh thanh truyền từ phía sau lưng: “Quỳ xuống.”

Quách Thần Long kêu lên một tiếng thảm thiết rồi quỳ xuống đất uỳnh một tiếng.

Trần Siêu nhìn thấy Quách Thần Long bị bắt nạt liền phẫn nộ, một nắm đấm hướng vào mặt người đó.

Người đó né người sang một bên, một tay đến móc sườn trái của Trần Siêu, tiếp đó rất nhanh ấn một cái mạnh vào vai anh ta, rồi lại câu nói đó: “Quỳ xuống.”

Trần Siêu kêu lên một tiếng đau đớn rồi bị ép quỳ thẳng xuống đất, không ngọ ngậy gì, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng.

Đường Tư Giai sững sờ: “Bảo tiên sinh?”

Tôi cũng cũng vậy: “Bảo tiên sinh? Chú đến làm gì thế?”

Vương Bảo mỉm cười: “Thiếu gia, có khách đến từ Ngân Châu...”

Tôi nhíu mày: “Ngân Châu?”

Vương Bảo không nói nữa, chú ấy nhìn Quách Thần Long và Trần Siêu đang quỳ dưới đất, sa sầm mặt lại, nghiêm giọng nói: “Thiếu gia đã cứu mạng của cả Quách gia, các người lại qua cầu rút ván, lấy ơn báo oán, chạy đến cửa người ta rồi ăn nói không tôn trọng! Gan lớn thật đấy!”

Quách Thần Long đau đến mức nhăn nhó hết mặt, chỉ biết kêu đau, không nói được gì.

Trần Siêu lại nhận ra Vương Bảo, anh ta cố chịu đau ở vai, nói tốt vài câu với chú ấy: “Bảo tiên sinh, là thiếu gia của chúng tôi không đúng, chúng tôi sai rồi. Xin chú nể mặt chủ tịch của chúng tôi mà tha cho chúng tôi lần này... tôi bảo đảm với chú, về sau thiếu gia của chúng tôi không dám nữa!” Vương Bảo không nói gì, tay lại dùng thêm lực bóp mạnh.

Bình Luận (0)
Comment