“A!” Quách Thần Long kêu lên thảm thiết, đau đến mức mặt mày biến sắc.
Trần Siêu cũng rên ư ử, mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ như mưa, vội vàng cắn răng cầu xin: “Bảo tiên sinh! Bảo tiên sinh...”
Quách Thần Long là một phế vật, ngoài cứng trong mềm, cơ thể hắn đều bị tửu sắc tàn phá, hoàn toàn không có sức lực gì cả. Còn Trần Siêu thì khác, anh ta là một người luyện võ, thế nên thân thủ không tồi. Vương Bảo chỉ dùng mấy chiêu cơ bản đã khống chế được hai người họ, công phu của chú ấy quả là khả kiến nhất ban(*).
(*) Khả kiến nhất ban: chứng kiến được một phần nhỏ của sự vật liền biết được tổng thể của sự vật ấy.
Đồ đệ của Trần Đạo gia, người nào cũng thâm tàng bất lộ, đều không phải người phàm.
Vương Bảo không quan tâm đến Trần Siêu, chú ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi nghe cậu.”
“Dù sao anh ta cũng là anh của Tiểu Quân.” Tôi nói: “Để anh ta đi đi.”
“Được.” Vương Bảo nhìn Quách Thần Long cảnh cáo: “Tiểu tử, đừng nghĩ nhà mày có tiền thì là giỏi, cao nhân trong thiên hạ không hề ít, muốn lấy mạng mày cũng chỉ giống như dí chết một con kiến mà thôi. Đời này của mày lấy ơn báo oán, qua cầu rút ván, vốn phải được giáo huấn. Nể mặt thiếu gia và Quách tiểu thư, tao tha cho mày lần này. Có điều mày phải nhớ, nếu còn dám vô lễ với thiếu gia thì tao sẽ không dễ dàng tha cho mày đâu, hiểu chưa?”
Chú ấy lại dùng sức mạnh hơn nữa.
“Hiểu hiểu hiểu hiểu...” Quách Thần Long sắp khóc đến nơi rồi: “Hiểu rồi... A...”
Vương Bảo vung tay ra đằng sau, khiến cho Quách Thần Long và Trần Siêu lăn ra đằng sau như trái bóng.
Đầu của Quách Thần Long đập vào lan can cầu thang, đau đến mức hét lên một tiếng kỳ dị.
Trần Siêu cố chịu đau đứng dậy, xin lỗi tôi với khuôn mặt vô cùng xấu hổ và nhục nhã: “Thiếu gia, xin lỗi cậu, nể mặt tiểu thư chúng tôi, cậu...”
Anh ta thở dài, quay người đến đỡ Quách Thần Long dậy, hằn học trợn mắt với Vương Bảo một cái rồi đỡ Quách Thần Long xuống lầu.
Ánh mắt Vương Bảo phẫn nộ, nhìn chằm chằm bọn họ, đợi sau khi bọn họ xuống lầu xong, chú ấy quay người lại mỉm cười với tôi: “Đây là loại tiểu nhân giả quân tử, thiếu gia không nhất thiết phải tiếp xúc với bọn họ.”
Tôi mỉm cười: “Sẽ không đâu, Bảo tiên sinh, mời vào nói chuyện.”
“Không không.” Chú ấy vội xua tay: “Có Đường tiểu thư ở đây, bần đạo vào thì không thích hợp. Thiếu gia, người bạn đến từ Ngân Châu đang ở tịnh xá Tây Sơn đợi cậu, sư phụ tôi bảo tôi đến đây hỏi thiếu gia có tiện đến không?”
“Người bạn nào ở Ngân Châu?” Tôi hỏi: “Là người trẻ hay người già?”
“Là một người già.” Vương Bảo nói.
“Họ Phùng?” Tôi hỏi.
Vương Bảo lắc đầu: “Cái này bần đạo không biết, sư phụ chỉ sai tôi đến mời cậu thôi, còn thứ khác thì không nói.”
Tôi nhìn Đường Tư Giai ở bên cạnh.
Đường Tư Giai rất lo lắng, chị hỏi nhỏ: “Không phải là Phùng Trọng đó chứ?”
Tôi trầm tư giây lát rồi nói với Vương Bảo: “Bảo tiên sinh đợi một chút, tôi đi thay quần áo.”
“Vâng.” Vương Bảo cung tay: “Tôi đi xuống lầu dưới đợi cậu.”
Chú ấy quay người đi xuống.
Tôi đóng cửa lại rồi vào phòng ngủ thay quần áo.
Đường Tư Giai đứng ở cửa, chị ngại không đi vào mà đứng ở ngoài cửa hỏi tôi: “Liệu có nguy hiểm không?”
“Không đâu.” Tôi nói: “Có lẽ không phải Là Phùng Trọng.”
“Sao em biết?” Chị hỏi.
Tôi nhìn chị cười: “Phùng Trọng dùng Ngũ Tà Tỏa hại Quách Oánh Ngọc, còn Hoắc Oánh Ngọc là đồ đệ yêu của Trần Đạo gia. Với tình hình như vậy thì chị nói anh ta có dám đến Tây Sơn gặp Trần Đạo gia không? Người già mà tức giận lên, lại không chém sống anh ta?”
Lúc này Đường Tư Giai mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Tôi thay quần áo xong rồi đến bên chị: “Xin lỗi chị, vừa nãy khiến chị kinh sợ.”
“Chị không sao.” Chị nhìn tôi: “Nhưng Quách Thần Long gây chuyện như thế, em và Quách Thần Quân...”
Tôi mỉm cười tự tin: “Không sao, Tiểu Quân sẽ không bị ảnh hưởng bởi họ, em cũng vậy, yên tâm đi.”
Đường Tư Giai im lặng, lặng lẽ gật gật đầu.
“Em đi Tây Sơn trước đây, chuyện ở đây làm phiền chị rồi.” Tôi cầm chìa khóa ra đưa cho chị: “Chút nữa Tiểu Quân sẽ đến, chị yên tâm, ở đây rất an toàn, Quách Thần Long bọn họ không lám đến quấy rối nữa đâu.”
Chị đón lấy chìa khóa, muốn nói gì đó lại thôi: “Ngô Tranh, chị...”
Tôi ôm lấy ấy, rồi quay người đi ra mở cửa xuống lầu.
Đường Tư Giai chạy đến cửa, dặn dò tôi: “Nhất định phải cẩn thận!”
Tôi nhìn chị cười rồi gật gật đầu.
Trên đường đi đến Tây Sơn, Quách Thần Quân gọi điện thoại cho tôi.
“Ngô Tranh, anh của chị đã đến chỗ em à?” Cô ấy rất sốt sắng.
“Đến rồi lại đi.” Tôi nói: “Đã không sao rồi.”
“Em không bị thương chứ?” Cô ấy lo lắng.
“Không sao.” Tôi cười: “Trần Siêu không dám động vào em, anh ta sợ em.”
Cô ấy bật khóc, khóc thật đau lòng.
“Tiểu Quân, đừng như vậy.” Tôi an ủi cô ấy: “Em hiểu anh của chị là người như thế nào, em cũng không để bụng đâu, chị cũng đừng đau lòng như vậy, được không?’
“Chị thật sự không ngờ được bọn họ sẽ làm như vậy...” Cô ấy đau lòng nói: “Thật quá đáng! Bọn họ thật quá đáng!”