Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166.

Chương 166. - Chương 166. -

Tôi cười: “Không sao cả, đều qua hết rồi.”

“Bây giờ em có ở nhà không?” Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Chị đi tìm em.”

“Em phải đến chỗ Trần Đạo gia một chuyến rồi, có chút việc.” Tôi nói: “Đường Tư Giai ở nhà em, vừa nãy anh chị đã vô lễ với chị ấy, chị đến nhà em rồi nói chuyện với chị ấy đi, em làm xong việc rồi quay lại.”

Cô ấy lau nước mắt, bình tĩnh lại: “Ừ!”

“Tiểu Quân.” Tôi ngập ngừng: “Em yêu chị.”

Cô ấy đang khóc liền bật cười.

Tôi nở nụ cười hạnh phúc rồi tắt máy, lúc này trong lòng tôi đã yên tâm hơn nhiều.

Quách Thần Long quấy rối như thế nào tôi không hề bận tâm, thứ mà tôi bận tâm chỉ có Tiểu Quân, chỉ cần cô ấy không sao thì tôi cũng sẽ không sao. Nói cách khác, Quách gia coi thường tôi thì cũng chẳng sao, châm biếm cười nhạo tôi, qua cầu rút ván, lấy ơn báo oán, đều không sao hết. Tôi có thể nể mặt Tiểu Quân mà tha thứ cho bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ dám làm điều có lỗi với Tiểu Quân, làm hại cô ấy, bắt nạt cô ấy thì đó tôi sẽ coi đó là một chuyện khác.

Tôi nhìn về con đường phía trước, tôi lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.

Đến tịnh xá Tây Sơn, Trần Đạo gia, Hoắc Oánh Ngọc và một người già cùng đến đón tôi.

Tôi nhìn người già đó, đột nhiên sững lại: “Cao tiên sinh?”

Cao tiên sinh mỉm cười cung tay làm lễ với tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Tôi bỗng hiểu ra: “Là ngài muốn gặp tôi?”

“Lần trước ở chợ Bắc, tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của thiếu gia.” Cao tiên sinh nói: “Lúc đó tôi nghĩ, tôi nhất định phải làm bạn với thiếu gia đây. Nhưng lúc đó tôi biết được cậu đang làm việc cho Hoắc tiểu thư thì đã không nói gì cả. Ngày hôm qua tôi đã gọi điện cho Hoắc tiểu thư, biết được chuyện của cô ấy đã được xử lý xong rồi. Thế nên đã đã vội đến Thượng Kinh.”

Trần Đạo gia cũng cười: “Thiếu gia, tối qua Cao tiên sinh đã đến Thượng Kinh rồi, ngài ấy cũng rất thành tâm muốn kết bạn với cậu. Nếu không ta sẽ không bảo Vương Bảo đến làm phiền cậu.”

Tôi cười bình thản, gật gật đầu.

Sau khi chào hỏi xã giao, chúng tôi cùng nhau vào trong nội đường ngồi, Hoắc Oánh Ngọc tự tay bưng trà vừa pha xong cho tôi.

“Thiếu gia, mời dùng.” Cô ấy nói.

“Cảm ơn Hoắc tiểu thư.” Tôi bưng trà lên thổi, rồi từ tốn uống một ngụm.

Hoắc Oánh Ngọc mỉm cười, rồi đi đến ngồi ở một bên.

Vương Bảo vẫn đứng phía sau Trần Đạo gia, thái độ vô cùng cung kính.

Tôi để bát trà xuống rồi nhìn Cao tiên sinh: “Ngài đã có tuổi như vậy mà đường xa đến Thượng Kinh, chắc không phải chỉ để làm quen với tôi chứ?”

Cao tiên sinh hiểu ra liền mỉm cười: “Thiếu gia nói không sai, tôi có một chuyện lớn muốn nhờ thiếu gia giúp đỡ.”

“Ồ? Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Chuyện này...” Cao tiên sinh do dự một lúc rồi nhìn về phía người của Trần Đạo gia, tỏ ý không tiện nói.

Trần Đạo gia đương nhiên hiểu được ý ngài ấy, liền mỉm cười, đứng dậy nói: “Vương Bảo, Oánh Ngọc đi theo ta.”

“Vâng! Sư phụ!” Hai người đồng thanh.

Cao tiên sinh vội đứng dậy cung tay làm lễ: “Đa tạ Đạo gia!”

Tôi cũng đứng dậy: “Làm phiền Đạo gia rồi.” Trần Đạo gia mỉm cười: “Khách khí rồi.”

Ngài ấy cung tay làm lễ với chúng tôi, rồi dắt theo Vương Bảo và Hoắc Oánh Ngọc đi ra khỏi nội đường, đóng cửa lại.

Lúc này Cao tiên sinh mới thở phào nhẹ nhõm

Tôi lại ngồi xuống, uống trà, mỉm cười với Cao tiên sinh: “Bây giờ không còn người ngoài nữa, ngài có thể nói rồi.”

Cao tiên sinh hắng giọng, tiếp đó cởi cúc áo.

Tôi nhíu mày: “Ngài đang làm gì vậy?”

“Thiếu gia đừng đa nghi, tôi muốn cho cậu xem thứ này.” Ngài ấy cởi áo ngoài ra, tiếp đó cởi áo giữ ấm để lộ ra thân thể cường tráng.

Mặc dù ngài ấy đã hơn bảy mươi buổi nhưng giữ được vóc dáng rất tốt, nhìn giống hệt mấy thanh niên. Tôi không khỏi thắc mắc, nếu nói giữ được vóng dáng thì không có gì làm lạ, khỏe mạnh là được rồi. Nhưng cơ thể ngài ấy không chỉ trẻ khỏe mà ngay cả làn da cũng vẫn căng mịm giống người hơn ba mươi tuổi, thậm chí ngay cả vết lốm đốm cũng không có, điều này đúng là bất thường.

Tôi không hiểu lắm: “Ngài cho tôi xem gì vậy? Cơ thể? Làn da?”

Ngài ấy chần chừ rồi quay người lại cho tôi xem phía sau lưng.

Tôi chăm chú nhìn, bỗng sững lại.

Chỉ nhìn thấy ở trên lưng ngài ấy có một đám ánh sáng màu vàng thoắt ẩn thoắt hiện chạy ở dưới lớp da, hình dáng giống một con rồng.

Tôi vội đứng dậy đi đến chỗ ngài ấy, quan sát kỹ ánh sáng màu vàng đó.

Không sai, đó là rồng!

“Sao ngài lại có thứ này?” Tôi liền hỏi.

Ngài ấy vội quay người lại hỏi tôi: “Cậu nhìn thấy à?”

Tôi gật gật đầu.

Ngài ấy kích động nắm lấy tay tôi, đôi mắt rơm rớm, giọng nói run run: “Năm mươi năm rồi, cuối cùng đã có người có thể nhìn thấy nó! Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt! Cao gia nhà tôi được cứu rồi...”

“Ngài, xin ngài đừng kích động.” Tôi nhìn ngài ấy: “Rốt cuộc đây là chuyện gì? Trên người ngài sao lại có thứ này?”

Ngài ấy lau nước mắt rồi mặc áo vào, cung tay làm lễ với tôi: “Thiếu gia, mời cậu ngồi xuống, tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe.”

Bình Luận (0)
Comment