“Được.” Tôi ngồi xuống cạnh ngài ấy: “Ngài nói đi.”
Cao tiên sinh bình tĩnh lại, rồi hắng giọng nói: “Chuyện này phải kể từ cuộc gặp gỡ đặc biệt cách đây năm mươi năm...”
Ngài ấy nhìn tôi: “Năm đó ở núi Côn Luân, tôi đã gặp được một thần tiên.”
“Thần tiên?” Đột nhiên tôi có linh cảm: “Thần tiên đó như thế nào?”
“Đó là một người con gái khoảng mười tám, mười chín tuổi.” Ngài ấy nói: “Nhìn cách ăn mặc của cô ấy, không giống người cổ đại, nhưng cũng không phải người của thời đại đó, nói thể nào nhỉ... Cô ấy giống người ở thời đại này hơn, để tóc dài, tai trái đeo ba khuyên tai rất đẹp, trên người mặc áo len trắng, bên dưới mặc một chiếc quần bò, chân đi bốt da dài, là một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Trong đầu tôi bắt đầu mường tượng ra bức tranh theo lời miêu tả của ngài ấy, thật sự không giống kiểu ăn mặc cách đây năm mươi năm, giống người hiện đại hơn.
“Sao ngài biết cô ấy là thần tiên?” Tôi hỏi.
“Năm đó tôi hai mươi hai tuổi, làm nghiên cứu khoa học ở trên núi Côn Luân.” Ngài ấy nói: “Tôi nhớ đó là ngày thứ năm sau Tết trung thu, chúng tôi nhận lệnh của cấp trên tiến hành leo núi khảo sát đỉnh núi Thiên Nộ của Côn Luân. Trước đó, chúng tôi đã tiến hành tổng cộng mười một lần khảo sát đỉnh núi Thiên Nộ, nhưng chưa từng leo lên đỉnh núi. Nếu như việc leo lên đỉnh núi để khảo sát diễn ra thuận lợi thì lần khảo sát đõ sẽ cũng sẽ kết thúc thuận lợi. Ngày hôm đó lúc lên núi, thời tiết rất đẹp, nhưng ở dưới chân núi chúng tôi đã gặp phải một cụ già người tộc Tạng bản địa, ông ấy thấy chúng tôi muốn lên núi thì vội ngăn lại.”
“Tại sao ông ấy lại ngăn lại?”
“Ông lão ấy nói trên đỉnh núi Thiên Nộ có long thần, nếu lên đó sẽ làm thần linh nổi giận.” Ngài ấy nói: “Chúng tôi biết trên đỉnh núi Thiên Nộ thường có sét đánh, cảm thấy đó là do nguyên nhân khí hậu tạo thành, thế nên chúng tôi phớt lờ lời của ông ấy.”
“Vậy về sau như thế nào?” Tôi hỏi.
“Về sau chúng tôi đã lên núi, lúc bắt đầu mọi thứ thuận lợi.” Ngài ấy nói: “Nhưng đúng lúc sắp leo lên được đỉnh núi thì bỗng có một cơn gió lớn đột ngột thổi đến, tiếp đó biến thành một trận bão tuyết. Lúc đó, chúng tôi tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, vô tuyến điện cũng bị trục trặc. May mà chúng tôi đã tìm được một nơi tránh gió, hơn mười người thu lu ở trong đó, đợi bão tuyết dừng lại rồi tiếp lục leo lên đỉnh.”
“Trận bão tuyết đó kéo dài hai ngày hai đêm, phủ kín hết đỉnh núi Thiên Nộ. Chiều ngày thứ ba, bão tuyết đã dừng, vô tuyến điện cũng đã khôi phục, chúng tôi nhận được mệnh lệnh của cấp trên chấp dứt nhiệm vụ, mau chóng quay về trại. Thế nên đội trưởng của chúng tôi đã dẫn mọi người xuống núi, chuẩn bị men theo đường cũ để quay về.” Ngài ấy ngập ngừng rồi thở dài: “Chính lúc trên đường quay về thì xảy ra chuyện.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi nhìn chằm chằm ngài ấy.
“Chúng tôi gặp phải trận lở tuyết.” Ngài ấy nói: “Không có một chút dấu hiệu báo trước, vụ lở tuyết đó đã đột ngột xảy ra. Mười lăm người chúng tôi đã bị chôn vùi dưới lớp tuyết ấy. Tôi đã bị trọng thương và vùng vẫy trong tuyết một hồi, cuối cùng mất đi ý thức.”
Ngài ấy nhìn tôi: “Tôi nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng ta đã không chết, về sau lúc tôi tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Tôi phát hiện mình đã quay về nơi tránh gió đó. Không chỉ có mình tôi, mà cả những người khác ở trong đội cũng ở đấy. Giống như trận lở tuyết đó chưa từng xảy ra, giống như tôi đã nằm mơ vậy.”
“Là nằm mơ sao?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Ngài ấy lắc đầu: “Chúng tôi đều bị trọng thương, trên người, trên mặt, trên tóc, trên lông mày đều có tuyết đọng lại, giống như chúng tôi đã được người ta kéo lên khỏi đống tuyết vậy. Sau khi tỉnh lại ra phát hiện vết thương của mình đã khỏi, bởi vì tôi nhớ rất rõ, phần đầu của tôi bị thương, hơn nữa cái chân đã bị gãy khi va vào đá, nhưng lúc tỉnh lại tôi lại có thể đứng dậy, đầu cũng không đau nữa.”
“Về sau như thế nào?” Tôi hỏi.
“Trong mười lăm người thì chỉ có tôi tỉnh lại, còn người khác đều đang hôn mê.” Ngài ấy nói: “Sau khi tỉnh dậy, tôi muốn gọi họ tỉnh lại nhưng họ không có động tĩnh gì, tôi thử liên hệ với trại thì phát hiện vô tuyến điện lại bị trục trặc. Lúc đó tôi rất sợ hãi, thậm chí tuyệt vọng, hoài nghi liệu có phải bọn ta đã chết hết rồi không, linh hồn đã bị trói ở nơi này. Về sau, đúng lúc đó, tôi bỗng nghe được trên đỉnh núi hình như có hai người đang nói chuyện. Giọng nói rất nhỏ, lúc nói lúc không, nghe không được rõ lắm. Nghe được tiếng nói đó, tôi bỗng lấy được dũng khí. Thế nên đã cầm cái cuốc leo núi chuẩn bị lên đỉnh núi xem rốt cuộc ra chuyện gì.”
Tôi gật gật đầu, ra hiệu cho ngài ấy tiếp tục.
“Nơi chúng tôi tránh gió cách đỉnh núi chỉ có hơn 100 mét.” Ngài ấy kể tiếp: “Tôi đã mất nửa tiếng để lên đó, sau đó thì nhìn thấy cô gái đó. Cô ấy đứng ở trên tuyết trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như đang quan sát gì đó, còn tay phải của cô ấy đang nhỏ máu. Nhìn thấy tôi đi lên, cô ấy có chút tò mò liền hỏi tôi, anh không ở yên dưới đó, lên đây làm gì?”