Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 168 - Chương 168.

Chương 168. - Chương 168. -

“Ngài đã trả lời như thế nào?” Tôi hỏi.

“Lúc đó tôi ngây người, hoàn toàn không biết nên nói gì.” Ngài ấy cười bất lực: “Cậu nghĩ xem, nhiệt độ trên đỉnh núi khoảng âm ba mươi độ, nhưng cô ấy ăn mặc mỏng manh như vậy, lại không có chút cảm thấy lạnh. Tôi ngây ra một lúc rồi quỳ xuống hỏi cô ấy, cô có phải là thần tiên không?”

“Cô ấy đã nói gì?” Tôi hỏi.

“Cô ấy không trả lời mà hỏi lại tôi, có thể giúp cô ấy không?” Ngài ấy nói: “Tôi hỏi cô ấy giúp cái gì, thì cô ấy chỉ một tảng băng ở giữa đỉnh núi và nói anh đi qua đó rồi để tay lên trên tảng băng đi.”

“Tảng băng như thế nào?” Tôi hỏi.

“Đó là một tảng băng vô cùng lớn, cũng cao khoảng hơn mười mét, rộng hơn ba mươi mét, giống như viên pha lê cực đại.” Ngài ấy nói: “Cô ấy nói xong thì tôi liền đi đến phía dưới tảng băng, quan sát kỹ rồi phát hiện trong đó hình như có một bóng người, hơn nữa trên băng còn có dấu tay máu mờ mờ.”

“Dấu tay máu?” Tôi chợt nghĩ: “Là của cô ấy à?”

“Có lẽ là vậy.” Ngài ấy nói: “Tôi nhìn tay cô ấy đang chảy máu, muốn hỏi cô ấy nhưng lại không dám hỏi. Cô ấy thấy tôi đứng im liền nói sẽ rất đau đấy, nếu như anh không muốn thì cũng không miễn cưỡng anh. Tôi hỏi cô ấy, vừa nãy có phải cô đã cứu chúng tôi không?”

“Cô ấy nói thế nào?” Tôi hỏi.

“Cô ấy gật gật đầu.” Ngài ấy nói: “Nói rằng lúc cô ấy lên núi thì thấy chúng tôi bị chôn lấp dưới tuyết nên đã tiện tay cứu chúng tôi lên. Tôi lại hỏi cô ấy, rốt cuộc cô là ai? Có phải thần tiên không? Cô ấy vẫn không trả lời tôi”

Ngài ấy ngập ngừng: “Về sau, tôi đã để tay mình lên tảng băng đó, sau đó cảm thấy cả thân người giống chư bị kim băng đâm xuyên qua vậy, sự đau đớn đó rất dị thường. Chỉ có mấy giây sau tôi đã bị thổ huyết, thổ huyết lên trên tảng băng, sau đó ta bị một luồng sức mạnh khiến tôi bắn ra hơn mười mét, ngã xuống dưới chân cô ấy.”

“Ồ...” Tôi gật gật đầu, nuốt nước bọt cái ực.

Ngài ấy nhìn tôi, cười bất lực: “Thiếu gia, liệu cậu có nghĩ tôi đang nói xằng bậy, bịa ra chuyện để lừa cậu không?”

“Không có.” Tôi mỉm cười: “Ngài tiếp tục đi.”

Ngài ấy trầm mặc một lúc rồi thở dài một tiếng: “Thiếu gia, thật ra... những lời này tôi chưa từng kể với ai, bây giờ tôi đã nói ra rồi mà cậu không thể cứu được tôi thì tôi sẽ sống không được lâu nữa...”

“Nếu như ngài không có lòng tin với tôi thì không cần kể tiếp nữa.” Tôi nói.

“Không!” Ngài ấy vội nói: “Tôi tin tưởng ngài! Vì cô gái ấy đã từng nói, trong năm mươi năm, ai có thể nhìn thấy thứ đó trên lưng tôi thì đó là người có thể giúp tôi. Đã năm mươi năm rồi, tôi đã nhờ vô số đại sư phong thủy xem lưng, thậm chí cả Ngô Tứ gia ông nội cậu, nhưng... chỉ có thiếu gia mới nhìn được! Thế nên tôi tuyệt đối tin tưởng cậu!”

“Ngài đã từng cho ông nội của tôi xem qua?” Tôi nhíu mày: “Ông tôi không nhìn thấy được?”

“Đó là chuyện cách đây hai mươi năm, tôi đến trấn Nam Hà ở Thường Châu, mời Tứ gia xem cho tôi một que.” Ngài ấy nói: “Quẻ của Tứ gia rất lợi hại, ông ấy nói người bình thường không xem được phong thủy của nhà tôi, trước mắt vẫn sẽ đại phú đại quý nhưng hai mươi năm sau sẽ gặp phải đại hạn. Tôi nghe xong rất bái phục, thế nên đã cởi áo mời ông ấy xem sau lưng.”

“Sau đó thế nào?” Tôi hỏi.

Ngài ấy cười ngại ngùng: “Tứ gia nhìn rồi nói trời lạnh vậy ông mặc áo vào đi, sau đó tôi đành kéo áo lên...”

“Trời lạnh...” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Tôi hiểu rồi...”

“Cậu hiểu ra rồi?” Mắt ngài ấy sáng bừng: “Lẽ nào Tứ gia có ý khác?”

“Không có gì.” Tôi mỉm cười: “Ngài cứ kể tiếp đi.”

Ngài ấy dường như hiểu ra điều gì đó, thở phào một tiếng, gật gật đầu: “Được.”

Ngài ấy hắng giọng, rồi tiếp tục kể: “Sau khi ngã xuống dưới chân cô ấy, tôi đã nôn ra rất nhiều máu, cảm thấy giống như chết đến nơi rồi, khó chịu vô cùng. Cô ấy không để ý đến tôi, cô ấy giống như một tia sáng vụt một cái rồi biến mất.”

“Không thấy đâu nữa?” Tôi nhíu mày.

“Ừ, không thấy nữa.” Ngài ấy nói: “Lúc đó tôi tuyệt vọng, trong đầu trống rỗng, sau đó thì hôn mê.”

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Sau đó tôi lại tỉnh dậy, tôi nghĩ mình đã nằm mơ, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng của cái huyên đất(*) rất hay, nhưng vô cùng thê lương, khiến người tôi không kìm được nước mắt.”

(*) Huyên đất: Nhạc khí thời cổ làm bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ.

“Huyên đất?” Tôi hỏi.

Ngài ấy gật gật đầu rồi tiếp tục nói: “Tôi nghe thấy tiếng huyên đất liền cố gắng bò dậy. Lúc này mới nhìn thất mặt trăng rất tròn, cô gái ấy đang ngồi ở vách núi cao gần đó, vừa thổi vừa rơi lệ.”

“Cô ấy khóc?” Tôi nhìn ngài ấy: “Tại sao cô ấy lại khóc?”

“Tôi cũng tò mò.” Ngài ấy nói: “Tôi ôm lấy ngực rồi đi đến phía sau cô ấy, hỏi rốt cuộc cô ấy là ai?’

“Cô ấy trả lời sao?” Tôi hỏi.

“Cô ấy dừng lại, rồi quay đầu lại nhìn tôi, nói một câu cảm ơn.” Ngài ấy nói.

Bình Luận (0)
Comment