Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 169 - Chương 169.

Chương 169. - Chương 169. -

“Cảm ơn ngài? Vì điều gì?” Tôi hỏi.

“Tôi cũng thấy khó hiểu, tôi nói rõ ràng là cô cứu chúng tôi, tại sao lại cảm ơn tôi?” Ngài ấy nói: “Cô ấy không giải thích, rồi đứng dậy đi về phía tôi, bảo tôi xoay người lại. Tôi không biết cô ấy muốn làm gì, nhưng vẫn quay người lại, sau đó tôi cảm thấy lưng mình bị một trận đau nhói, đau đến mức tôi lập tức quỳ phập xuống đất rồi thổ huyết rất nhiều.”

“Sau đó?” Tôi hỏi.

“Sau đó cô ấy đến trước mặt tôi nói rằng, anh sẽ thổ huyết một năm, nhưng về sau gia tộc của anh sẽ hưng vượng năm mươi năm. Cô ấy nói trong năm mươi năm, anh muốn gì được nấy, trở thành một người vô cùng giàu có. Nhưng sau năm mươi năm, anh nhất định tìm được một cao nhân phong thủy giúp anh kéo dài long mạch trên người. Nếu không, mạch máu của anh sẽ bị nổ mà chết, con cháu của anh cũng sẽ giống như anh vậy, gia tộc của anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”

“Tôi nghe xong liền sững sờ, hỏi cô ấy tại sao lại hại tôi?” Ngài ấy nói: “Cô ấy nói tôi không phải hại anh mà là báo đáp anh, bởi vì anh vừa mới giúp tôi. Cô ấy nói, tôi nói cho anh biết bốn điều cấm kỵ, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói thì năm mươi năm sau, anh nhất định tìm được cao nhân giúp anh, bảo đảm con cháu của anh sẽ giàu có ba trăm năm.”

“Bốn điều cấm kỵ gì?” Tôi hỏi.

“Cô ấy nói thứ nhất, anh không được lấy tên hiện tại nữa, sau khi xuống núi thì anh phải đổi thành họ Cao, tên là Cao Ngân Long. Sau này Cao gia trở thành danh môn vọng tộc rồi thì mỗi đời gia chủ về sau đều phải lấy tên là Cao Ngân Long.” Ngài ấy nói: “Thực ra tôi vốn không mang họ Cao, tôi mang họ Lý, tên là Lý Gia Sinh. Sau khi cô ấy nói điều cấm kỵ này thì tôi mới đổi tên thành Cao Ngân Long”

“Vậy ba điều cấm kỵ còn lại là gì?” Tôi hỏi.

“Điều cấm kỵ thứ hai là mỗi năm không cần biết tôi kiếm được bao nhiêu tiền thì đều lấy ra một phần tư làm từ thiện.” Ngài ấy nói: “Điều thứ ba là con gái của Cao môn không được gả đi nơi khác, cháu gái, cháu trai đều chung huyết mạch, không được có khái niệm xa cách. Điều thứ tư là trừ phi có cao nhân giúp được tôi, nếu không chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ. Cô ấy nói chỉ cần tôi phạm bất kỳ một điều nào thì sẽ chịu nghiệp cửu lôi, đoạn tử tuyệt tôn, người mất nhà tan.”

Tôi gật gật đầu: “Cô gái ấy còn nói gì không?’

“Nói xong những điều này, cô ấy liền rời đi.” Ngài ấy nói: “Lúc đó ý thức của tôi trống rỗng, đợi sau khi cô ấy xuống núi, tôi mới bỗng nhớ ra một chuyện liền hét lớn về phía dưới núi. Tôi nói tôi làm thế nào mới tìm được cao nhân có thể giúp tôi? Cô ấy nói, người có thể nhìn thấy thứ đó ở trên lưng anh thì chính là người có thể giúp anh. Nói xong lời này, bóng hình cô ấy liền biến mất.”

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Vào buổi sáng ngày thứ hai, những người đồng nghiệp của tôi đã tỉnh lại, bọn họ hoàn toàn không nhớ chuyện lở tuyết kia.” Ngài ấy kể: “Sau khi họ tỉnh lại, liên lạc của chúng tôi và trại đã được khôi phục. Bởi vì thời tiết ngày hôm đó rất tốt, thích hợp để leo lên đỉnh nên đội trưởng của tôi đã xin phép cấp trên để leo lên đỉnh. Cuối cùng, chúng tôi đã cùng nhau leo lên đỉnh núi Thiên Nộ.”

Ngài ấy hít một hơi thật sâu: “Lần thứ hai tôi cùng đồng nghiệp leo lên đỉnh, tôi phát hiện tảng đá cực đại ngày hôm qua đã bị vỡ ra rồi, nó biến thành những miếng băng mụn ở dưới đất. Tôi nghĩ tối qua mình đã nằm mơ, nhưng nơi mà cô gái đó đứng, vết máu trên truyết lại vô cùng rõ ràng. Đồng nghiệp của tôi cũng phát hiện được những vết máu đó, họ rất bất ngờ, vội báo cáo cho cấp trên. Sau đó cấp trên suy xét một lúc rồi ra lệnh cho chúng tôi xuống núi.”

Ngài ấy ngập ngừng: “Sau khi quay lại chưa được mấy ngày thì cấp trên đã mở cuộc họp, nói là chuyện khảo sát đỉnh núi Thiên Nộ được liệt vào chuyện cơ mật, về sau không được cho người ngoài biết. Từ đó về sau, đỉnh núi Thiên Nội trở thành cấm địa, có quân đội canh giữ, ngay cả mục dân ở đấy cũng không được phép lại gần.”

“Sau đó?” Tôi nhìn chằm chằm ngài ấy.

“Sau khi quay về trại, ngày nào tôi cũng thổ huyết, lãnh đạo của trại phát hiện liền đưa tôi về Thượng Kinh.” Ngài ấy kể: “Tôi đã ở bên viện Thượng Kinh được hơn nửa năm, nhưng bệnh thổ huyết của tôi vẫn không có chuyển biến tốt, cũng không kiểm tra được nguyên nhân. Sau đó tôi nhớ đến lời cô ấy nói, liền chủ động xuất viện, trở về quê ở Ngân Châu rồi đổi tên mình thành Cao Ngân Long. Quả nhiên giống y như lời cô ấy nói, tôi thổ huyết được một năm thì khỏi. Về sau, vận khí của tôi cũng trở nên vô cùng tốt.”

Ngài ấy bùi ngùi: “Năm mươi năm nay, Cao gia của tôi thuận buồm xuôi gió, làm chuyện gì đều vô cùng thuận lợi. Nói không khoa trương, nhắm mắt lại làm kinh doanh cũng kiếm được đống tiền. Tôi nhớ rõ bốn điều cấm kỵ mà cô gái ấy dặn dò tôi, mỗi năm đều lấy một phần tư lợi nhuận để làm từ thiện. Năm mươi năm nay, đã ủng hộ được hơn sáu tỷ Nhân dân tệ."

Bình Luận (0)
Comment