Sau đó nói tiếp: "Tôi có một đứa con gái, một đứa con trai, con trai tên là Cao Thạch, con gái là Cao Mẫn. Sau khi chúng nó trưởng thành lấy vợ gả chồng, và sinh cho tôi được hai đứa cháu trai và hai đứa cháu gái. Còn việc kinh doanh của Cao gia, tôi đều giao cho chúng quản lý hết.”
Ngài ấy nhìn tôi: “Mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng vẫn không được cao nhân mà cô ấy nói. Hơn ba mươi năm nay, tôi đã tìm hết mấy chục đại sư phong thủy, nhờ họ xem ở sau lưng, nhưng không có người nào có thể phát hiện được điều gì dị thường. Lúc còn trẻ thì còn yên tâm, nhưng sau khi có tuổi, thấy thời gian năm mươi năm sắp đến, áp lực của tôi ngày càng lớn, lòng như lửa đốt. Mấy ngày trước ở chợ Bắc, cậu đã nói với tôi rằng vận khí của Hoắc tiểu thư tốt, cô ấy chọn thế nào cũng có hàng. Trong lòng tôi chợt nghĩ ra, những lời này của cậu khiến tôi nhớ lại bản thân, nới đến cô gái ở trên đỉnh núi Thiên Nộ đó. Thế nên tôi liền theo cô cậu, xem rốt cuộc có đúng như cậu nói không. Quả nhiên, Hoắc tiểu thư một lúc phá nhiều cục đá như vậy mà trong mỗi cục đều có thượng phẩm, tôi liền quyết định. Mặc dù cậu còn trẻ nhưng lại là một cao thủ rất giỏi! Tôi đã đợi rất nhiều ngày, cho đến ngày hôm qua mới gọi điện cho Hoắc tiểu thư, biết được chuyện của cô ấy đã xử lý xong nên tôi đã dẫn theo cháu trai là Cao Long đi trong đêm đến Thượng Kinh.”
“Sau khi gặp được Trần Đạo gia, lúc này tôi mới biết được, thì ra thiếu gia là hậu nhân của Tứ gia. Không giấu gì cậu, tôi vừa nghe được xuất thân của thiếu gia, trong lòng tôi thấp thỏm vô cùng.” Ngài ấy có chút ngượng ngùng: “Dù gì... hồi đó... hồi đó...”
Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Dù gì hồi đó ông nội của tôi cũng xem lưng cho ngài nhưng không nói gì, đúng chứ?”
Ngài ấy xấu hổ, gật gật đầu nói lời xin lỗi với tôi: “Thiếu gia, cậu đừng để bụng...”
“Ông nội tôi chỉ phán quẻ, không xem phong thủy cho người khác.” Tôi nói: “Vấn đề này của ngài thuộc phạm trù phong thủy, thế nên ông nội tôi cho dù có nhìn thấy được cũng không thể nói. Nếu ông nội nói ra lại không thể làm cho ông được, vậy không phải gây hại cho ngài và gia tộc của ngài sao?”
Cao Ngân Long sững lại, bỗng ngộ ra: “Thì ra là vậy... tôi hiểu rồi... hiểu rồi...”
Ông ấy bùi ngùi nhìn tôi: “Thiếu gia, nếu như cậu đã nhìn ra được, vậy cậu nhất định có thể giúp tôi, đúng không?”
Tôi im lặng, hít một hơi sâu.
Cao Ngân Long nhìn thấy bỗng trở nên căng thẳng, liền thăm dò tôi: “Thiếu gia, cậu...”
“Thứ đằng sau lưng ngài được gọi là long tướng, đó là mật thuật của thiên khu môn Tử Hà của Tây Côn Luân.” Tôi nói: “Loại mật thuật này chia làm chín loại, được gọi là Thiên Khu Cửu Tướng, phân thành chín tướng thần thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Câu Trần, Đằng Xà, Bạch Trạch, Kỳ Lân và Phượng Hoàng. Mỗi loại tướng thần thú này đều có uy lực và tác dụng khác nhau, trong đó chỉ có tướng Thanh Long chia làm ba tầng, tầng cơ bản nhất được gọi là kim quang long tướng, loại này có thể dùng cho người bình thường.”
Tôi nhìn ngài ấy: “Thứ ở lưng ngài là kim quang long tướng, nó là một loại phong thủy lấy người làm vật mang. Nói đơn giản, cô ấy đã bài một trận phong thủy có uy lực cực lớn trên lưng ngài, nó có thể lấy cơ thể ngài làm trung tâm, hấp thu hết linh khí ở xung quanh, rồi hóa thành long mạch, thay đổi được vận khí của ngài và gia tộc của ngài. Mặc dù ngài đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng cơ thể và làn da của ngài lại giống người còn trẻ cũng là do tác dụng của long tướng này. Nhưng thời gian của long tướng có hạn, ngắn là ba mươi năm, dài thì chín mươi năm, bởi vì ngài không phải người tu Đạo, thế nên cô ấy mới thiết lập cho ngài thời hạn năm mươi năm. Thời hạn đến thì nhất định phải chuyển long mạch cho con cháu, nếu không khí long mạch sẽ tăng mạnh, ngài sẽ chết vì kinh lạc bị nổ tung. Sau đó khi long mạch sẽ phân tán lên người con cháu của ngài, họ cũng sẽ bị nổ tung kinh lạc giống ngài, vậy cả gia tộc của ngài cũng vậy...”
Tôi không nói lời sau đó, cũng không cần nói, ngài ấy cũng hiểu được ý của tôi.
Cao Ngân Long đổ mồ hôi, kéo lấy tay rồi, lo lắng nhìn: “Thiếu gia, nếu ngài có thể biết rõ như vậy thì cậu nhất định có cách giúp tôi, đúng không?”
Tôi suy nghĩ rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn sư đồ Trần Đạo gia ở bên ngoài, thở dài.
Cao Ngân Long đi đến sau lưng tôi, lo lắng không biết thế nào: “Thiếu gia, cậu... cậu nói gì đi chứ...”
Tôi trầm tư lúc lâu rồi quay người lại nói với ngài ấy: “Mật thuật thiên khu môn Tử Hà đó, tôi chỉ nghe qua chứ không hiểu chi tiết trong đó. Chuyện này tôi không chắc...”
Ngài ấy nắm chặt tay tôi, nhìn tôi đầy kiên định: “Thiếu gia, tôi tin cậu!”
Tôi trầm mặc một hồi rồi gật gật đầu: “Được, để tôi thử.”