Trên đường quay về khu thành phố, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Hồi nhỏ, lúc ông nội dạy tôi thuật số, ông đã chủ ý giảng cho tôi nghe một số mật thuật của Côn Luân, đặt biệt là mật pháp Thiên Khu Cửu Tướng của Thiên Khu môn. Bây giờ nghĩ lại, ông nội làm như vậy là có dụng ý, có lẽ ông đã nhìn ra được long tướng trên lưng của Cao Ngân Long, nhưng ông nội biết bản thân không thể đợi được lâu như vậy nên đã để lại chuyện này cho tôi.
Nhưng chuyện này thật sự rất khó xử lý.
Thiên Khu Cửu Tướng thuộc mật thuật cao cấp của Côn Luân. Nói trắng ra thì đó không phải phong thủy, mà là thuật pháp thần thông mà tu tiên dùng, cô gái đó có phải thần tiên hay không thì tôi cũng không rõ nhưng cô ấy nhất định không phải người phàm. Bởi vì uy lực của Thiên Khu Cửu Tướng vô cùng lớn, cho dù người bình thường tu luyện mấy chục năm thì mội khí của họ cũng không đủ để sử dụng kim long tướng. Người con gái đó tuổi trẻ như vậy lại có bản lĩnh như thế, thì cô ấy sao có thể là người phàm? Nhưng có vấn đề đã xảy ra, cô ấy không phải người phàm vậy tại sao cô ấy không tự mình giải quyết chuyện đó? Theo những lời mà Cao Ngân Long miêu tả thì có lẽ cô ấy là người của thời đại này, nếu thật sự là như vậy thì cho dù cô ấy xuyên không cũng được, vượt mức quy định cũng chẳng sao, dù sao dựa vào tu luyện của cô ấy thì sống hơn một trăm mười năm thì có lẽ không thành vấn đề. Vậy tại sao cô ấy không tự mình nối tiếp long mạch cho Cao gia, mà lại để Cao Ngân Long tìm người có duyên khác?
Tôi nghĩ không thông.
Tạm không nói đến mục đích của cô ấy, chỉ nói đến long tướng ở trên người Cao Ngân Long, muốn chuyển dịch nó, đâu có dễ? Tôi phải tìm cách giải được long tướng trước, sau đó sẽ tìm người nhận mạch thích hợp trong số con cháu của Cao gia, sau đó lại dùng trận pháp đưa long mạch di chuyển lên người nhận long mạch. Nói thì không phức tạp nhưng làm thì mỗi bước đều vô cùng nguy hiểm, nếu có sơ suất thì sẽ có người chết.
Tôi bỗng cảm thấy có chút hối hận, có phải tôi đã đồng ý quá dễ dàng? Nhưng mà trên đời này đâu có bán thuốc hối hận, người của Ngô gia nói là làm, đã làm phải quyết đoán. Đã nhận lời người tôi, vậy phải cố gắng nhất định phải làm việc cho thỏa đáng mới được.
Tôi ra quyết định, củng cố niềm tin, lúc này trong lòng đã yên tâm hơn nhiều.
Tôi nghĩ đến một nửa quyển sách mà ông nội để lại cho tôi, mặc dù nửa trước cuốn sách đã đưa cho Hạ Lâm, nhưng tôi không hề quên tên cuốn sách đó.
“Thiên Cơ Phủ Bí Truyền Thập Nhị Kim Quang Kiếm Quyết”, Thiên Cơ phủ...
Tôi bỗng nhận thức được, mặc dù ông nội chưa từng nói cho tôi nghe về ngọn nguồn của Ngô gia, nhưng lại kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Tây Côn Luân. Thiên Khu môn là pháp mạch của Tây Côn Luân, vậy còn Thiên Cơ phủ? Ngô gia chúng tôi?
Thiên Khu Cửu Tướng là mật thuật của tu tiên, vậy mười hai kiếm quyết của Thiên Cơ phủ thì sao?
Tôi bỗng cảm thấy mình thật ngốc, tại sao trước đây lại không nghĩ đến? Mười hai kiếm quyết, quyển sách đó không phải mật thuật phong thủy mà đó là thuật pháp tu tiên!
Tôi bỗng ngộ ra rồi lại một thoáng hụt hẫng, trong lòng nghĩ tại sao bản thân không nghĩ đến điều này sớm hơn một chút? Lỡ như Lâm Hạ tu luyện nửa đầu quyển sách kia thành tiên rồi, vậy liệu cô ấy có quay lại tìm mình và đổi lấy nửa cuốn sách còn lại không?
Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã bình tĩnh lại.
Ông nội đã sắp xếp như vậy, nhất định trong đó có huyền cơ. Có lẽ mười hai Kim Quang Kiếm Quyết không thể thiếu đi một phần, ông nội đã chọn Lâm Hạ thì nhất định cô ấy sẽ không làm điều có lỗi với tôi, cô ấy nhất định sẽ quay lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ chuyện tu liên vẫn còn quá xa xôi, cứ suy nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện long tướng trước đã.
Sau khi quyết định quay về nhà, tôi sẽ đi ngay đến núi Ngọc Tuyền, tối nay tôi sẽ không ngủ, tôi phải chú tâm nghiên cứu nửa quyển sách kia một chút. Bởi vì từ bản chất mà nói, mười hai kiếm quyết và Thiên Khu Cửu Tướng là mật pháp cùng một cấp bậc, có những thứ là tương thông, tôi tin chỉ cần dụng tâm thì nhất định có thu hoạch.
Tôi đã quyết định và có lòng tin.
Vương Bảo đưa tôi đến dưới lầu rồi cáo từ ra về.
Trong nhà tôi có con gái, nên chú ấy sẽ không lên lầu, đây là quy tắc của chú ấy.
Về đến nhà, người mở cửa cho tôi là Quách Thần Quân, cô ấy nói Đường Tư Giai nhận được điện thoại của Đỗ Lăng nên vừa mới đi về rồi.
Tôi ôm lấy cô ấy, chăm chú nhìn cô thì thấy đôi mắt đã khóc sưng húp lên rồi.
“Chuyện nhỏ như vậy có đáng khóc không?” Tôi mỉm cười trêu chọc cô ấy.
Cô ấy nước mắt lưng tròng, buồn rầu nhìn tôi với vẻ mặt tội lỗi, nước mắt ấm ức chứa chan.
Tôi đau lòng ôm cô ấy vào lòng: “Chị yên tâm, anh của chị là anh của chị, nhà của chị là nhà của chị, chị là chị. Cho dù bọn họ quá đáng như thế nào thì em vẫn sẽ yêu chị!”