Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 172 - Chương 172. Có Em Là Đủ Rồi

Chương 172. Có Em Là Đủ Rồi Chương 172. Có Em Là Đủ Rồi

Cô ấy ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở trong lòng tôi.

“Hội nghị Ban giám đốc ngày hôm nay, không chỉ là vì chị dâu của chị lên chức.” Tôi vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô ấy, dịu dàng nói: “Hôm nay anh của chị đến đây gây chuyện cũng không phải là ngẫu nhiên, đó là một cái kế, mục đích của bọn họ là số cổ phần trong tay chị, đúng không?”

Cô ấy cố nén nước mắt, lặng lẽ gật gật đầu.

“Bọn họ đã lấy đi bao nhiêu rồi?” Tôi hỏi.

“Không quan trọng, chị có thể cho bọn họ toàn bộ.” Cô ấy đau lòng nhìn tôi: “Chị không quan tâm đến tiền, chị chỉ quan tâm đến em...”

Tôi bật cười, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ấy: “Em cũng vậy, em cũng chỉ quan tâm đến chị.”

Cô ấy nước mắt lưng tròng, bật cười, gật đầu một cách chân thành: “Ừ!”

“Được rồi, không được khóc, mắt sưng hết lên rồi nè.” Tôi lau nước mắt cho cô ấy: “Chúng tôi đi ăn cơm thôi, sau đó quay về núi Ngọc Tuyền, tối nay em phải nghiên cứu một chút cuốn sách mà ông nội để lại.”

Cô ấy sững lại, vội hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Vị Cao tiên sinh mà tối qua em nói với chị đã đến Thượng Kinh rồi.”

“Ngài ấy gặp một chút chuyện nên nhờ em giúp, em đã đồng ý rồi.”

“Có nguy hiểm không?” Cô ấy lo lắng.

“Em không gặp nguy hiểm mà bọn họ gặp nguy hiểm.” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy: “Em đã đồng ý giúp ngài ấy rồi, nhưng hôm nay không nói tới chuyện khác. Em phải bình tĩnh lại đã rồi suy nghĩ, sau đó mới bắt đầu làm.”

Cô ấy lau nước mắt rồi gật gật đầu: “Ừ, được!”

Tôi nhìn cô ấy đầy yêu chiều, nâng khuôn mặt cô ấy lên rồi hôn say đắm, sau đó nhìn cô ấy cười: “Đi rửa mặt đi, em dẫn chị đi ăn đồ ngon.”

Cô ấy đỏ mặt, ngại ngùng gật gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Quân là một cô gái vô cùng hiểu chuyện, biết lẽ phải, sau khi biết tôi phải làm việc nên cô ấy không nhắc tới chuyện trong nhà nữa.

Sau khi quay về biệt thự ở núi Ngọc Tuyền, tôi chăm chú nghiên cứu mật pháp Kim Quang Kiếm Quyết được ghi trong nửa quyển sách đó. Mặc dù không có nửa cuốn đầu khiến tôi không thể tu luyện được, nhưng nguyên lý trong đó tôi có thể xem và hiểu được. Trong mật thuật của Đạo gia, uy lực của kim quang rất lớn, nó là thuật pháp thần thông có tính tấn công mạnh nhất.

Suy ra từ điểm này, một khi đã tu luyện thành công mười hai kiếm quyết của kim quang thì có lẽ uy lực vô cùng, vô cùng lớn.

Tôi xem mà máu sôi sùng sục, thật sự hận không thể bắt đầu tu luyện ngay lập tức.

Nhưng vẫn câu nói đó, đây là nửa cuốn sau, trong đó ghi lại đều là khẩu quyết và tâm pháp. Như vậy, ngay cả lai lịch của những mật pháp này và công hiệu sau khi tu luyện thành công tôi cũng không rõ, thì nhắc tới chuyện tu luyện gì chứ? Thế nên tôi vẫn phải bình tĩnh lại, chú tâm suy nghĩ chuyện long tướng.

Tôi đã nghiên cứu cảm đêm và đã thu hoạch được rất nhiều, đối với di chuyển long mạch thì đã có một phương án rõ ràng.

Không biết tự bao giờ trời đã sáng.

Tiểu Quân biết tôi đang tập trung làm việc nên ngoài việc mang trà cho tôi hai lần, thì cô ấy không hề làm phiền đến tôi, sau khi trời sáng, cô ấy dậy sớm rồi làm bữa sáng, sau đó đến ngoài cửa phòng ngủ của tôi, gõ nhẹ vài cái.

“Ngô Tranh, xong bữa sáng rồi.” Cô ấy dịu dàng nói.

Tôi vươn vai một cái rồi thu sách lại, đứng dậy đi đến mở cửa.

“Có phải... chị đã làm phiền đến em không?” Cô ấy hỏi nhỏ.

Tôi suy nghĩ: “Chị đợi em một chút, em đi gọi điện thoại.”

“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu.

Tôi quay người đi đến ban công, cầm điện thoại ra gọi điện cho Cao Ngân Long.

“Alo, thiếu gia!” Cao Ngân Long đã không chợp mắt cả đêm, ngài ấy luôn đợi điện thoại của tôi,

“Bây giờ bốn đứa cháu trai, cháu gái của ngài đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“Cao Long thì cậu đã gặp nó rồi, hôm kia nó đi cùng tôi, bây giờ đang ở Thượng Kinh.” Ngài ấy nói: “Ba đứa khác thì hai đứa ở Ngân Châu, còn một đứa đang ở nước ngoài.”

“Ngài có nhà ở Thượng Kinh không?” Tôi hỏi.

“Có một dãy biệt thự ở thang sơn(*) , ngoài ra gần Đông Nhị Hoàn còn có một tứ hợp viện.” Ngài ấy nói.

(*) Thang sơn: núi có suối nước nóng

“Được, ngài bảo cháu trai cháu gái lên hết Thượng Kinh đi, tôi nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ bắt đầu làm việc!” Tôi nói.

“Được!” Cao Ngân Long vội nói.

Tôi tắt điện thoại rồi quay về phòng ngủ, kéo lấy tay Tiểu Quân, mỉm cười: “Em đói rồi.”

Cô ấy cũng cười: “Đi tắm đi đã rồi ăn cơm.”

Tôi gật gật đầu: “Ừ!”

Bữa sáng rất thịnh soạn, bánh mì hấp hình trôn ốc, trứng chiên, xúc xích, dưa chua, còn có bát cháo thơm phức, mùi vị ngon vô cùng.

Đang ăn thì tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên.

Tôi cầm lên xem thì thấy Cao Ngân Long đã gửi vào thẻ ngân hàng của tôi mười triệu tệ.

Tôi lập tức sững lại.

“Sao vậy?” Quách Thần Quân hỏi.

Tôi nhìn cô ấy một cái rồi đưa điện thoại cho cô ấy xem.

Cô ấy đón lấy rồi cũng sững lại: “Mười triệu tệ?”

“Trần Đạo gia nói, về sau em không thể làm những việc hạ giá trị bản thân.” Tôi đón lấy điện thoại: “Sau khi xử lý xong chuyện của Cao tiên sinh thì em phải làm sao?”

Bình Luận (0)
Comment