“Em lo lắng, giá trị bản thân cao rồi thì về sau em không thể tùy ý làm việc giúp người khác?” Cô ấy hỏi.
Tôi buông điện thoại xuống, thở dài: “Em cảm thấy... quá nhanh...”
Cô ấy không hiểu: “Là sao?”
Tôi cười bất lực: “Em mới có mười tám tuổi thôi.”
“Mười tám tuổi là vấn đề à?” Cô ấy nhìn tôi chằm chằm: “Làm việc là chuyện do duyên phận, Cao gia là nhà tỷ phú giàu có, em lo chuyện lớn như thế này cho họ, mười triệu tệ có nhiều không?”
“Sao chị biết họ là nhà tỷ phú?” Tôi không hiểu: “Em chưa từng kể cho chị nghe về gia cảnh của họ mà.”
Cô ấy cười bình thản: “Chị không biết kiểm tra sao? Tối hôm qua trong lúc em đóng cửa để nghiên cứu thì một mình chị ngủ không được nên đã đi tìm hiểu về tình hình của Cao gia ở Ngân Châu. Đó là một gia tộc rất thần bí, vô cùng đơn điệu, nhưng họ lại kiểm soát được gần một phần bốn doanh nghiệp trong khu kỹ thuật cao của Ngân Châu, chị nói họ là nhà tỷ phú là còn khá khiêm tốn đấy.”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, liền bật cười.
Cô ấy ngây ra: “Em cười gì thế?”
“Vừa nãy chị nói, tối hôm qua chị một mình không ngủ được.” Tôi nhìn chị chằm chằm: “Có phải không...”
Cô ấy đỏ mặt: “Không phải!”
“Thật không?” Tôi cười đểu.
Cô ấy cầm bánh mì hấp hình trôn ốc nhét vào mồm tôi: “Em ăn đi!”
Trong lòng tôi ấm áp, bỏ bánh mì ra rồi một tay kéo cô ấy vào lòng, hôn say đắm.
Cô ấy dịu dàng đáp lại, tay ôm lấy cổ tôi.
Lúc lâu sau tôi dừng lại, rồi nhìn cô ấy đầy sâu sa: “Tiểu Quân, tổng cộng số cổ phần của chị bên tập đoàn xây dựng Đông Dương là bao nhiêu?”
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Chị nói cho em đi, em muốn biết.” Cô ấy hiểu ra liền bật cười, rồi lắc đầu: “Đừng nghĩ như thế.”
“Em nghiêm túc đó.” Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy.
“Chị cũng nghiêm túc đó.” Cô ất cũng nghiêm túc nhìn tôi: “Chị hiểu được ý của em, nhưng điều đó không nhất thiết. Bọn họ có thể lấy hết những cổ phần đó, thì chị cũng không bận tâm, chị có chân có tay, có thể tự nuôi lấy mình. Chị có thể không cần gì hết, có em là đủ rồi.”
Tôi bật cười, rơm rớm nước mắt.
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, mỉm cười dịu dàng, nước mắt lưng trong ôm lấy tôi: “Ngô Tranh, chị yêu em!”
Tôi siết chặt cô ấy: “Em yêu chị!”
Hai chúng tôi đều khóc.
Lúc lâu sau, cô ấy buông tôi ra, đưa tay lau nước mắt cho tôi.
Tôi cũng làm vậy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt tên khuôn mặt cô ấy.
Sau khi nhìn nhau hồi lâu, hai chúng tôi lại bật cười.
Chúng tôi cùng nhau đi rửa mặt, rồi quay lại tiếp tục ăn bữa sáng.
Cô ấy gắp bỏ vào bát cho tôi một cái trứng chiên, rồi hỏi tôi: “Đúng rồi, Khả Nhi có biết không?”
“Không biết.” Tôi ăn một miếng trứng chiên rồi khen: “Ừ, ngon thật đấy.”
“Vậy bao giờ em nói cho cô ấy biết?” Cô ấy hỏi.
“Lần này em không thể dẫn Khả Nhi đi cùng.” Tôi vừa ăn vừa nói: “Chuyện này chỉ có thể tự xử lý.”
Cô ấy không hiểu: “Chỉ có thể tự xử lý?”
Tôi gật gật đầu: “Chuyện này khá đặc biệt, em phải dùng một lượng lớn trận pháp, còn Khả Nhi hoàn toàn không giúp được, thế nên không cần thiết dẫn cậu ấy đi theo. Ngoài ra thì chuyện này có liên quan đến bí mật của Cao gia, người biết được chi tiết càng ít càng tốt. Mặc dù Khả Nhi là trợ lý của em nhưng cậu ấy biết quá nhiều thì lại không có lợi cho chuyện này, rất dễ gây ra biến số. An toàn là hàng đầu, em vẫn phải tự mình xử lý sẽ tốt hơn.”
“Thì ra là như vậy...” Cô ấy hiểu ra: “Vậy em tự chăm sóc bản thân được không?”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Em đi làm việc, không phải đi nghỉ ngơi, không cần người chăm sóc đâu. Sao vậy? Chị sợ em đói à?”
“Chị sợ em gặp nguy hiểm.” Cô ấy nói.
Tôi nhìn cô ấy một cái, buông đũa xuống rồi kéo lấy tay cô ấy, nhìn chân thành: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô ấy do dự một chút rồi lặng lẽ gật gật đầu.
Hai ngày sau, các công tử và tiểu thư nhà Cao gia đã đến Thượng Kinh.
Trong tứ hợp viện gần Đông Nhị Hoàn của Cao gia, tôi thấy bốn người này.
Đời thứ ba của Cao gia có hai nam hai nữ, người nào cũng xinh trai đẹp gái, hơn nữa lại rất ưu tú.
Trưởng tôn là Cao Quyền, năm nay hai mươi sáu tuổi, dáng người rất cao, lông mày rậm, mắt to, trông rất anh tuấn, trưởng nữ là Cao Dĩnh hai mươi tư tuổi, dáng người thanh mảnh, ngũ quan đẹp dẽ, đôi mắt vô cùng quyến rũ, tôn nữ là Cao Văn hai mươi ba tuổi, dáng người cũng rất đẹp, là một cô gái xinh đẹp rất có tri thức, tôn tử bé nhất là Cao Long hai mốt tuổi, là người mà chúng tôi đã gặp ở Ngân Châu, anh ấy khí phách hơn người và là người cháu mà Cao Ngân Long quý trọng nhất.
Tôi quan sát kỹ khí trường của bọn họ thì phát hiện ngoài Cao Long ra thì ba người còn lại đều trinh trắng. Ở thời đại này, độ tuổi này, đúng là khó tìm. Bốn người này rất hiểu chuyện, rất cung kính với tôi, có thể thấy Cao gia rất có quy tắc, gia giáo cũng rất nghiêm.