“Vẫn còn một chuyện.” Tôi nhìn ngài ấy: “Bí mật của long tướng không thể để mọi người biết được, chỉ có gia chủ đời tiếp theo của Cao gia mới có tư cách biết được chân tướng chuyện này. Có nghĩa là ngoài hai ông cháu ra thì chuyện này không thể cho người thứ ba của Cao gia biết được.”
Ngài ấy gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Vậy thì được.”
Cao Ngân Long trầm tư giây lát rồi hỏi tôi: “Thiếu gia nếu như lần này thuận lợi chuyển dịch khí long mạch thì sau năm mươi năm, có phải vẫn cần chuyển dịch không?”
“Đúng.” Tôi gật đầu.
“Vậy sau năm mươi năm nữa, cậu có thể tiếp tục giúp Cao gia không?” Ngài ấy hỏi.
Tôi cười bình thản: “Chuyện này... khó nói, nếu như hữu duyên thì tôi sẽ giúp.”
“Thiếu gia, tôi có một yêu cầu xem là quá đáng.” Ngài ấy nhìn tôi: “Tôi muốn thêm một điều gia quy mới cho Cao gia, về sau gia chủ của Cao gia nhất định phải do cậu hoặc hậu nhân của cậu lựa chọn. Như vậy về sau Cao gia tôi không cần tìm người khác nữa, chuyện truyền thừa khí long mạch đều nhờ hết vào Ngô gia, cậu thấy thế nào?”
Tôi sững lại: “Chuyện này... tôi...”
Ngài ấy kéo lấy tay tôi, thành khẩn: “Thiếu gia, cô gái đó đã nói khí long mạch này có thể đảm bảo sự hưng vượng ba trăm năm cho Cao gia. Tôi đã mất năm mươi năm để tìm được người có thể giúp tôi, lúc này mới gặp được cậu! Ngô gia là thế gia phong thủy, đời đời đều có cao nhân, chỉ có hậu nhân của Ngô gia mới có thể bảo toàn cho con cháu của Cao gia!”
“Ngài đừng nói như vậy.” Tôi ngại ngùng: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(*), con cháu của tôi có thể kế thừa được bí thuật của Ngô gia hay không thì trong lòng tôi còn chưa rõ, thực sự tôi không dám đồng ý yêu cầu này của ngài.”
(*) Trên trời có trời, trên người có người, núi cao còn có núi cao hơn.
Cao Ngân Long cười: “Thiếu gia khiêm tốn rồi, Trần Đạo gia đã nói cho tôi biết bí thuật của Ngô gia đã được truyền lại mười mấy đời rồi. Hơn nữa thiếu gia tuổi trẻ tài cao, tôi tin con cháu của cậu sẽ nhất định là hào kiệt trong nhân gian, hậu sinh khả úy, sẽ không thua kém gì cậu.”
“Chuyện này...” Tôi đỏ mặt, không biết nên nói gì.
“Cậu đồng ý với tôi đi, được không?” Ngài ấy thành khẩn.
Đã nói đến nước này thì tôi không thể không đồng ý.
Trong lúc bất lực thì tôi chỉ có thể gật gật đầu: “Được rồi.”
Cao Ngân Long cảm kích vô cùng: “Tốt! Cảm ơn thiếu gia! Cậu yên tâm, con cháu của Cao gia tôi tuyệt đối sẽ không phụ hậu nhân của Ngô gia!” Ngài ấy chân thành nhìn tôi, nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi cười bình thản: “Được, như vậy đi.”
Thật không có ý nghĩa gì khi nói quá nhiều về chuyện tương lai, tôi mới có mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, đâu dám nghĩ tới chuyện sinh con đẻ cái? Cao Ngân Long suy nghĩ rất sâu xa, tôi cũng không thể không nể ngài ấy, chỉ có thể đồng ý trước đã, còn về sau như thế nào thì tùy duyên vậy.
Dù sao nói như thế nào đi nữa thì con cháu của tôi cũng sẽ không bị thiệt, nếu như tôi có thể xử lý thành công lần này thì trong tương lai con cháu tôi xử lý sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chúng tôi lại nói chuyện chi tiết, sau đó cùng nhau đến phòng khách.
Bốn vị công tử, tiểu thư của Cao gia nhìn thấy chúng tôi đi ra liền vội đứng cả dậy: “Ông nội, Ngô Tranh thiếu gia!”
Thái độ của bọn họ vẫn luôn cung kính như trước.
Nhưng tiếp sau đây bọn họ còn có thể cung kính bao lâu thì rất khó nói.
Cao Ngân Long nhìn bọn họ một lượt, tiếp đó mời tôi ngồi ở thượng vị: “Thiếu gia, mời!”
“Mời.” Tôi không khách sáo, ngồi xuống luôn.
Cao Ngân Long ngồi ở bên phải tôi, ngài ấy nhìn cháu trai, cháu gái rồi hắng giọng: “Từ hôm nay trở đi, ông phải lập thêm một quy tắc, về sau gia chủ của Cao gia nhất định phải do Ngô Tranh thiếu gia hoặc con cháu của cậu ấy lựa chọn. Nếu như không nghe theo sự lựa chọn của người Ngô gia, bất kỳ ai dám ngông cuồng xưng là gia chủ thì đều không phải con cháu của Cao gia! Các cháu nghe rõ chưa?”
“Vâng! Ông nội!” Bốn người họ cung kính nói.
Cao Ngân Long nhìn Cao Long một cái: “Cao Long, con không có tư cách kế thừa vị trí gia chủ, quay về Ngân Châu đi.”
Cao Long sửng sốt: “Ông nội, cháu...”
Ngài ấy xua tay: “Không cần giải thích, đi mau!”
Cao Long quỳ rầm một cái xuống đất, run giọng hỏi: “Ông nội, rốt cuộc cháu đã làm sai điều gì?”
“Bản thân cháu biết rõ!” Cao Ngân Long nghiêm giọng: “Ông hỏi cháu, có phải cháu đã làm một đứa con gái sảy thai?”
“Cháu... cháu không có!” Cao Long thề thốt phủ nhận.
“Cháu còn dám lừa ông!” Cao Ngân Long phẫn nộ.
Cao Long bị dọa cho giật mình, lúc này anh ấy bỗng hiểu ra liền nhìn về phía tôi: “Là cậu?”
“Cháu không phải nhìn Ngô Tranh thiếu gia!” Cao Ngân Long tức giận mắng: “Quy tắc của Cao gia chúng ta, trước khi thành hôn phải giữ mình trinh trắng, con tự hỏi mình đã làm được chưa?”
Cao Long hổ thẹn cúi đầu: “Cháu... cháu...”