Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218. Tôi Không Phải Thần Tiên

Chương 218. Tôi Không Phải Thần Tiên Chương 218. Tôi Không Phải Thần Tiên

Cô tiến đến bên tai tôi, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, sao cậu lại trở nên lợi hại như vậy?”

“Ở tứ hợp viện, cô gái kia cho tôi.” Tôi nhàn nhạt nói.

Cô ngẩn người, sau đó cười xấu xa.

“Chuyện đó... còn có công hiệu này?” Cô nhỏ giọng trêu.

Mặt tôi đỏ lên, bất đắc dĩ lắc đầu.

Khả Nhi cười một tiếng, nhìn vợ chồng Dương Khải, hỏi tôi: “Thiếu gia, Trần tiểu thư có phải không sao rồi không?”

Lời này đã nhắc nhở tôi, tôi đỏ mặt nhìn cô, ho khan, tiến đến bên cạnh Dương Khải: “Dương tiên sinh, chuyện vẫn chưa xong, Trần tiểu thư hiện vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, đừng để chị ấy kích động quá.”

“Ừ.” Dương Khải chảy nước mắt gật đầu, nhỏ giọng an ủi Trần Tư Tư mấy câu, đỡ chị ấy nằm xuống, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi.

“Thiếu gia, cảm ơn cậu đã cứu vợ tôi.” Anh ta vừa khóc vừa dập đầu với tôi.

Tôi đỡ anh ta dậy: “Chuyện vẫn chưa xong, anh bình tĩnh lại một chút, gọi 4 cô gái kia vào.”

“Ừ.” Anh ta lau nước mắt, ra ngoài.

Tôi quay lại, nhìn Trần Tư Tư vẫn đang rơi lệ: “Trần tiểu thư, vì để chị không tiếp tục đánh mạt chược nữa, tôi phải dùng phù để chị ngủ mấy ngày, nhưng chị cũng đừng sợ, tỉnh ngủ rồi chị sẽ không sao.”

Chị ấy nước mắt lưng tròng gật đầu: “Ừ!”

Tôi bảo chị ấy nhắm mắt, ngón tay bấm quyết xuống mi tâm, vừa muốn niệm, còn chưa vẽ được phù, chị ấy đã nghiêng đầu ngủ say.

Tôi không kìm được sửng sốt, mờ mịt nhìn chỉ quyết.

Tôi còn chưa quan tưởng, làm sao đã...

“Thiếu gia, sao thế?” Khả Nhi nhỏ giọng hỏi.

Tôi phục hồi tinh thần, nhìn cô, lại ngưng thần nhìn mi tâm Trần Tư Tư, chỉ thấy bên trong thần quang chị ấy mơ hồ lộ ra một đạo phù Tỏa Linh.

Phù Tỏa Linh có thể khóa hồn phách Trần Tư Tư lại trong một thời gian nhất định, có thể giúp hồn phách chị không bị tà linh đoạt đi. Chỉ là tôi còn chưa niệm, chưa quan tưởng, phù đã tiến vào trong thần quang chị ấy.

Kim quang này, sao lại lợi hại như thế.

Kinh ngạc một lúc, tôi bật cười.

Bí thuật của Thiên Khu môn, quả nhiên đặc biệt, cô gái thần bí đó, không phải người phàm...

Dương Khải mang 4 cô gái vào phòng bệnh, tới cạnh tôi: “Thiếu gia, bọn họ...”

Anh ta liếc nhìn Trần Tư Tư trên giường, thấy chị ấy ngủ, cho là lại hôn mê, thất kinh: “Thiếu gia, sao vợ tôi lại...”

“Chị ấy chỉ ngủ thôi.” Tôi nói: “Không cần lo lắng.”

Lúc này Dương Khải mới thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết tôi rồi... không sao thì tốt...”

Tôi cười với anh ta, nhìn 4 cô gái: “Lấy được phù chưa?”

“Lấy được rồi.” Bốn cô gái nói.

“Được.” Tôi nhìn họ: “Bắt đầu từ giờ, cả bốn người canh ở mép giường Trần tiểu thư, mỗi người trông một góc. Trong ba ngày, mọi người không thể ngủ, không thể ăn cơm, cũng không được uống nước, đặc biệt là không thể ngủ gật, nhớ chưa?”

“Dạ! Thiếu gia!”

Dương Khải trong lòng nghi hoặc, không nhịn được hỏi: “Thiếu gia, ba ngày không ăn không uống không ngủ, họ chịu được sao?”

“Các cô ấy nắm trong tay phù vẽ bằng máu của anh.” Tôi nói: “Không chỉ để hộ thân, còn có thể khiến cho cô ấy giống như anh, không đói không khát không buồn ngủ. Hai ngày trước các cô ấy khẳng định không vấn đề, sang ngày thứ ba, phải dựa vào ý chí của họ rồi.

Tôi nhìn các cô ấy: “Sau khi sự thành, giám đốc Dương sẽ cho mỗi người 500 ngàn. Các cô, từ bây giờ, phòng bệnh này chính là lôi đài của mọi người, nhất định phải giữ vững trong ba ngày!”

“Vâng!” Các cô gái cùng nói.

Tôi gật đầu, nhìn Dương Khải: “Chúng ta còn chuyện khác, đi thôi.”

“Được!” Dương Khải gật đầu.

Tôi quay lại nhìn Trần Tư Tư, mang theo Khả Nhi và Dương Khải rời khỏi phòng bệnh.

Ra từ bệnh viện, tôi bảo Dương Khải: “Đặt cho tôi và Khả Nhi một khách sạn, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Ở khách sạn ấm ức cậu quá.” Dương Khải nói: “Đến biệt viện của tôi đi, thanh tịnh, điều kiện cũng tốt hơn khách sạn.”

“Không cần, ở khách sạn là được rồi.” Tôi nói.

“Được.” Anh ta bảo Hàn Y: “Đi Tây Kinh Hoa phủ!”

“Được, giám đốc Dương.” Hàn Y vừa nói vừa mở cửa xe, lấy tay cản đụng đầu trên thành xe: “Thiếu gia, mời!”

Tôi nhìn cô ta, nói một câu cảm ơn, vào xe.

Hàn Y đóng cửa xe lại, cười mỉm với tôi, cũng lên xe.

Cô ta lên xe, Dương Khải ngồi ghế phụ, trên đường cũng tiện nói chuyện.

Nhưng như vậy, cũng không có gì để nói.

Tôi bình tĩnh cười, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Nửa giờ sau, đoàn xe đã tới khách sạn Tây Kinh Hoa Phủ sang trọng nhất Tây Kinh, đây là sản nghiệp của Dương gia, Hàn Y gọi điện, khách sạn liền chuẩn bị phòng tổng thống cho chúng tôi.

Dương Khải và Hàn Y đưa chúng tôi vào phòng, còn chưa muốn đi, ý muốn nói thêm với tôi vào câu.

Tôi biết tâm tư anh ta, khẽ cười: “Trưa nay chúng tôi có uống chút bia, buổi tối phải nghỉ ngơi, dưỡng sức. Anh không cần lo lắng cho chúng tôi ở đây, về nói chuyện với cha anh đi.”

“Tôi muốn nói với anh chính là chuyện đó…” Anh ta khổ sở nói.

Tôi không lên tiếng, nhìn Hàn Y.

Dương Khải hiểu, bảo Hàn Y: “Cô xuống tầng đợi tôi.”

“Được, giám đốc Dương.” Hàn Y gật đầu với chúng tôi, xoay người đi.

Tôi bảo Dương Khải tới phòng khách ngồi, cũng gọi Khả Nhi tới, ngồi xuống cạnh tôi.

Bình Luận (0)
Comment