“Thiếu gia, tôi biết cha tôi muốn nói với tôi chuyện gì.” Dương Khải nói: “Mẹ tôi hoài nghi ông ấy giết cha đẻ tôi, cha tôi rất giận, nói mẹ con tôi vong ân phụ nghĩa, tối nay tôi về, nhất định phải nói đến chuyện này. Trong lòng tôi rất loạn, không biết nói với ông ấy thế nào.”
“Cha nuôi anh chỉ không muốn mẹ con anh nghi ngờ ông ấy thôi.” Tôi nói: “Chỉ cần tin tưởng ông ấy, chuyện này cũng đơn giản.”
“Tin tưởng ông ấy?” Anh ta nhíu mày: “Nhưng nhỡ đâu cha ruột tôi thật sự bị ông ấy hại chết?”
“Chuyện cũng phân nặng nhẹ, nhanh chậm.” Tôi nhìn anh ta: “Cha anh đã qua đời nhiều năm, tra ra ai là hung thủ không vội. Bây giờ có người dùng hài cốt ông ấy làm phong hồn tế, muốn giết mẹ con anh và Trần tiểu thư, đây mới là chuyện cấp bách. Lúc này, nhà anh không thể loạn, không thể gây thêm rắc rối, anh hiểu không?”
Anh ta yên lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu, nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu thật sự không biết cha tôi bị ai hại chết sao?”
“Tôi nói rồi, tôi không phải thần tiên.” Tôi nhàn nhạt nói.
Anh ta gật đầu: “Được, vậy tôi biết làm thế nào rồi.”
“Trần tiểu thư tạm thời sẽ không có chuyện gì, cô ấy có thể kéo dài thời gian của tà linh kia đến ba ngày.” Tôi dừng một chút: “Có điều, nếu có người đến quấy rối, thì không chắc.”
“Có người quấy rối?” Anh ta nhíu mày: “Người nào?”
“Khó mà nói.” Tôi nói: “Anh sắp xếp người có thể tin tưởng được, trông nom ở phòng bệnh, quyết không để cho bất kỳ ai vào.”
“Tôi để Hàn Y và Trầm Lực ở lại trông nom, có được không?” Anh ta hỏi.
“Được.” Tôi nói.
Khả Nhi sửng sốt: “Thiếu gia…”
Tôi nhìn cô: “Sao thế?”
Khả Nhi sửng sốt một hồi: “A… không sao, tôi đi vệ sinh…”
“Đi đi.” Tôi nói.
Cô nhìn Dương Khải, lúng túng cười một tiếng, đứng dậy đi.
Dương Khải không nghĩ nhiều: “Được, vậy tôi để họ đi, họ đều là thân tín của tôi, bây giờ có thể dựa vào chỉ có họ.”
Tôi bình tĩnh cười: “Được.”
Anh ta hít sâu một hơi, đứng lên: “Vậy tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa, tôi đi trước, bước tiếp theo làm thế nào, cậu lúc nào cũng có thể báo tôi. Nhà tôi không xa chỗ này, một lúc là có thể tới.”
Tôi gật đầu: “Chờ điện thoại của tôi đi.”
“Ừ.” Anh ta cảm kích cầm tay tôi: “Thiếu gia, cảm ơn cậu!”
Tôi không nói gì nữa, tiễn anh ta tới cửa.
Dương Khải dừng bước, quay người lại, cảm khái: “Giờ tôi đã hiểu vì sao giám đốc Đỗ để ý cậu như vậy, cậu làm mọi chuyện giọt nước không lọt, không giống như mới 18 tuổi…”
Tôi cười nhạt: “Đi đi.”
Anh ta gật đầu, mở của đi.
Dương Khải vừa đi, Khả Nhi đã vội vàng chạy ra từ nhà vệ sinh, hỏi tôi: “Thiếu gia, Hàn Y đó nhất định có vấn đề, sao cậu còn đồng ý cho cô ta tới bệnh viện?”
Tôi nhìn cô, xoay người đi về phía phòng khách: “Không cho cô ta đi, Dương Khải sẽ nghi ngờ, Hàn Y cũng biết chúng ta hoài nghi cô ta, bứt dây động rừng thì làm thế nào?”
“Nhưng để cho cô ta đi trông Trần Tư Tư không phải để mỡ dâng miệng mèo sao?” Khả Nhi không hiểu.
“Cậu cho là không cho cô ta đi, cô ta không có cách nào phá?” Tôi ngồi xuống sô pha, dài giọng: “Cậu nghi ngờ cô ta, không cho cô ta đến gần, vậy cô ta sẽ trong bóng tối, cậu tín nhiệm cô ta, cho cô ta ngồi trong phòng bệnh, đồng nghĩa với việc đặt cô ta ra chỗ sáng. Cậu nói để cô ta ở chỗ sáng tốt hơn, hay trong bóng tối tốt hơn?”
Khả Nhi hiểu: “À, tôi hiểu… để cô ta ở chỗ sáng, cô ta không biết ai là người trung thành với Dương Khải, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, là thế sao?”
“Cũng không sai lắm.” Tôi nói: “Cô ta chỉ là một con cờ, tác dụng có hạn, vây cô ta trong bệnh viện sẽ có lợi cho chúng ta. Nếu không Dương Khải tín nhiệm cô ta như vậy, làm gì cũng dẫn cô ta theo, như vậy ngược lại lại là chuyện xấu.”
Khả Nhi gật đầu: “Không sai, vẫn là cậu nghĩ chu toàn!”
Cô nhìn tôi, hiếu kỳ: “Này, thiếu gia, sao tôi cảm giác cậu thành thục hơn trước nhiều thế?”
“Phải không?” Tôi bình tĩnh cười: “Có không?”
“Có.” Cô chăm chú nhìn tôi: “Đây không phải cảnh giới ngủ với một cô gái có thể đạt được, mấy ngày nay rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì?”
Tôi yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng thở ra: “Tiểu Quân vì tôi, buông bỏ cổ phần công ty, xấp xỉ một tỷ.”
“Hả?” Khả Nhi kinh hãi: “Một… một tỷ!”
Tôi gật đầu, hỏi cô: “Cậu cảm thấy, đáng giá không?”
Khả Nhi nuốt nước miếng, không biết nói gì cho phải.
Tôi cười nhạt: “Đây là chuyện hai ngày trước, từ lúc đó, tôi cảm thấy mình dường như đã trưởng thành, trở nên an tĩnh. Một người khi đã an tĩnh, vào lúc nghĩ về vấn đề này, góc độ nhìn cũng không giống nhau.”
Tôi nhìn tay mình: “Khi ở tứ hợp viện, tôi đã trải qua một trận kỳ ngộ, tôi vào giấc mộng của cô gái đó, cùng cô ấy trải qua một trận sinh ly tử biệt, sau đó tỉnh lại, tôi làm cô ấy tổn thương, rồi sau đó, tôi lại gặp được một… một…”
“Một gì?” Cô hỏi.
“Một vị thần tiên.” Tôi cười một tiếng: “50 năm trước, cô ấy bày một thế trận, nhưng tôi không biết mục đích của cô ấy là gì, nhưng cô ấy đã cho tôi một lễ vật thần kỳ, vô cùng thần kỳ…”