Khả Nhi nghe đến nhập tâm, yên lặng gật đầu.
“Cho nên cảm giác này rất vi diệu.” Tôi hít sâu một hơi, đứng lên, tới bên cửa kính, nhìn quang cảnh Tây Kinh phồn hoa.
“Sau khi trả qua những chuyện này, lại nhìn chuyện nhà Dương Khải, tôi thấy cũng không phải chuyện gì đặc biệt.” Tôi dừng lại, cười với Khả Nhi: “Cậu hiểu chưa?”
Khả Nhi hiểu ý cười, đứng dậy tới bên tôi, ôm ấy tôi: “Vậy cậu nhìn tôi thử xem?”
Tôi cười: “Cậu? Cậu vẫn là cậu!”
Cô đưa mắt nhìn tôi, ôm chặt lấy, hít một hơi thật sâu.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Một tỷ, đáng giá!” Trong mắt cô lóe lên ánh lệ: “Tôi không ghen tị với chị ấy…”
Tôi sờ đầu cô: “Được rồi, tôi khát, rót cho tôi cốc nước đi.”
Khả Nhi buông tôi ra, nhón chân lên, hôn tôi, mắt long lanh nước, cười, xoay người pha trà.
Mặt tôi đỏ lên, nhìn bóng lưng cô, cũng cười.
Trà rất nhanh đã pha xong.
Chúng tôi trở lại phòng khách, vừa uống trà, vừa nói chuyện về phong hồn tế.
“Thiếu gia, Phong Hồn Tế đó là chuyện gì?” Cô rót trà cho tôi: “Sao một trận mạt chược đánh ra, ba người lại mất mạng.”
“Phong Hồn Tế là trận pháp phong thủy có trụ cột là phong thủy.” Tôi nói: “Đơn giản mà nói, chính là bố trí trận Phong Hồn, đem hài cốt của Dương Thiên Dịch vào trận pháp, sau đó bố trí trận pháp hiến tế, kêu gọi tà linh. Sau khi tà linh đến, người bày trận liền dùng hồn phách của vợ chồng con trai con dâu Dương Thiên Dịch coi như tế phẩm, hoặc đơn giản là hiến tế cho tà linh, hoặc tạo thành một loại khế ước, cứ như thế, tà linh sẽ theo thứ tự trong trận Phong Hồn, lấy mạng người.”
“Thứ tự trong trận Phong Hồn?” Cô không hiểu: “Là ý gì?”
“Trận Phong Hồn chia làm nhiều loại.” Tôi nói: “Căn cứ vào tế phẩm khác nhau sẽ sử dụng trận pháp khác nhau, ví dụ hai tế phẩm phải dùng lưỡng nghi làm trận, ba tế phẩm, phải dùng tam tài làm trận, bốn tế phẩm, phải dùng đối cung làm trận… Cứ theo thứ tự này, vượt qua 25 người, thì phải dùng trận Đại Nguyên Phong Hồn.”
“À…” Cô gật đầu: “Tức là nói, lần này hắn ta dùng trận Đối Cung? Cho nên tế phẩm chính là hai đời, hai cặp vợ chồng, chính là phụ tử đối cung, phu thê đối tương cậu nói trên máy bay, là như vậy?”
“Phải.” Tôi gật đầu.
“Vậy sao lại là mạt chược, sao không chơi bài?” Cô tò mò.
Tôi khẽ mỉm cười: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, bởi vì người kia đã thả vào trận Phong Hồn một bộ mạt chược, nên Dương Khải sẽ nằm mơ thấy đánh mạt chược.”
“Bàn mạt chược?” Cô sửng sốt: “Trong trận pháp dùng bàn mạt chược thì đánh mạt chược, vậy nếu dùng bài lá, vậy sẽ chơi đấu địa chủ?”
“Cũng không kém bao nhiêu lắm.” Tôi nói: “Chỉ cần chơi được 4 người là được. Thật ra chơi gì cũng chỉ là biểu tượng, mấu chốt là thứ tự trong cung của họ. Cứ như thế, nếu người kia thả 4 máy tính vào, bọn họ sẽ nằm mơ thấy đang chơi game rồi.”
“Hóa ra là vậy…” Khả Nhi hiểu: “Hắn ta bỏ hài cốt Dương thiên Dịch vào trận pháp, phụ tử đối cung, nên tế phẩm tiếp theo hẳn phải là Dương Khải, sau khi Dương Khải trở thành tế phẩm, phu thê đối tương, Trần Tư Tư sẽ biến thành tế phẩm thứ ba... sau đó người cuối cùng chính là mẹ của Dương Khải…”
Cô suy nghĩ một lúc: “Thiếu gia, đối cung nghĩa là đối mặt, cái này tôi hiểu, nhưng đối tương là thế nào? Xem ở góc độ mạt chược mà nói, không phải cũng có ý là đối mặt sao?”
“Trong trận Phong Hồn, đối cung là chủ, đối tương là phụ.” Tôi nói: “Đơn giản mà nói, nếu là đối cung, phụ dẫn tử, đối tương, tử dẫn tức(*). Dương Thiên Dịch đã qua đời nhiều năm, cha ông ta không cách nào dẫn vào trận, nên ông ta dẫn theo con trai mình, vòng đến, nếu như vẫn còn con trai con gái, ông ta vẫn sẽ dẫn con trai theo, nếu như không có, cha ông ta lại qua đời sớm, vậy thì chỉ có thể dẫn vợ, cho nên mẹ của Dương Khải sẽ biến thành tế phẩm cuối cùng.”
(*) Con trai dẫn con dâu
“Oa chà…” Cô cảm khái: “Thật thần kỳ, thật lợi hại, thật phức tạp…”
“Có thể sử dụng Phong Hồn Tế ắt là cao thủ.” Tôi nói: “Cho nên chúng ta phải cẩn thận, giữ bí mật, trận chiến này, không thể thẳng thắn, chỉ có thể đánh vòng sau lưng.”
“Đánh vòng sau lưng thế nào?” Cô hỏi.
“Phá Phong Hồn Tế không khó, tìm được tận pháp, phá vỡ là được.” Tôi nói: “Cái khó ở chỗ, chúng ta căn bản không biết trận pháp ở đâu? Nếu chỉ là vu thuật, sẽ dễ làm, bởi vì vu thuật đều có phạm vi tác dụng. Lấy Dương gia đại trạch làm trung tâm, tìm trên bản đồ là thấy phương vị. Nhưng trận Phong Hồn Tế này lại lấy phong thủy trận pháp làm trụ cột, trên lý thuyết, dù cách xa vạn dặm cũng có thể đoạt đi hồn phách, cho nên tìm trận pháp này thế nào mới là việc khó nhất.”
Cô nhíu mày: “Vậy chúng ta tìm thế nào?”
“Tìm được nơi chôn cất Dương Thiên Dịch, tôi ắt có biện pháp.” Tôi nói: “Chỉ là chuyện này phải giữ bí mật, chỉ hai chúng ta có thể biết.”
“Dương Khải cũng không được biết?” Cô hỏi.
“Phải.” Tôi nói.
Cô gật đầu: “Tôi cũng không hỏi nhiều, cậu nói thế nào tôi làm thế đó.”