Tôi bình tĩnh cười: “Chuyện này tôi nắm rõ, nên để cậu biết sẽ nói cho cậu, không nên để cậu biết, cậu cũng đừng hỏi nhiều, nhớ là được.”
“Ừ!” Cô gật đầu.
Lúc này, điện thoại cô ở cạnh vang lên.
Khả Nhi lướt điện thoại, cầm lên: “Alo, à… được, vậy anh mang lên giúp tôi. Được, cảm ơn!”
Cô để điện thoại xuống, nói với tôi: “Giám đốc khách sạn nói, bữa tối đã chuẩn bị xong, giờ sẽ đưa tới.”
“Được.” Tôi giãn gân cốt: “Buổi trưa ăn đùi dê thật ngon, nhưng vẫn chưa ăn đủ.”
Khả Nhi cười: “Không sao, làm xong chuyện này về, chúng ta lại đi ăn.”
Tôi cũng cười, đứng lên: “Tôi đi tắm, sau đó ăn cơm.”
Cô cũng đứng lên: “Ừ!”
Khách sạn sắp xếp bữa ăn rất phong phú cho tôi, có thịt dê, tôm hùm hấp, cá hấp quế, gà hồ lô, còn có rau xào lòng, salat trái cây, gà nhung nấu bắp, sáu món ăn một món canh, đủ cho chúng tôi ăn.
Hai chúng tôi mở ti vi, vừa ăn vừa nói chuyện, ăn một bữa dạ tiệc phong phú.
Sau khi ăn xong, Khả Nhi gọi điện thoại cho người phục vụ, bảo họ dọn đồ thừa đi.
Tôi nhìn ti vi, nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rưỡi.
Tôi đứng dậy vào phòng tắm, chuẩn bị ngâm người rồi đi ngủ.
Ngay lúc này, Dương Khải gọi tới.
“Thiếu gia, cha tôi nói với tôi rất nhiều chuyện.” Giọng mũi anh ta có chút nặng, hẳn là vừa khóc: “Cha tôi khóc, nói với tôi rất nhiều chuyện đã qua. Ông ấy biết ông ấy có lỗi với cha ruột tôi, nhưng ông ấy thề, tuyệt đối không hại cha ruột tôi…”
Tôi ồ một tiếng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ tôi cũng khóc, chúng tôi đều cảm thấy đã trách nhầm ông ấy.” Anh ta nói: “Thiếu gia, cậu xem có thể thế này không, chờ đến khi phá được Phong Hồn Tế, tôi cho cậu thêm 10 triệu, cậu giúp tôi tra chuyện của cha đẻ tôi, được không?”
“Phong Hồn Tế, tôi có thể phá thử.” Tôi nói: “Nhưng chuyện của cha đẻ anh, tôi không làm được.”
“Thiếu gia, cậu quá khiêm tốn rồi.” Anh ta nói: “Hôm nay tôi đã thấy được bản lĩnh của cậu, cũng đã nói với cha mẹ tôi, họ một mực muốn tôi nói với cậu, xin cậu giúp một tay điều tra chuyện cha đẻ tôi. Thiếu gia, tôi cầu xin cậu, cậu giúp tôi một lần đi!”
“Đây không phải chuyện khiêm tốn, tôi thật sự không làm được.” Tôi nói.
Anh ta yên lặng trong chốc lát, thở dài: “Vậy cũng tốt.”
Tôi tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, khóa máy.
Khả Nhi đẩy cửa đi vào: “Thiếu gia, Dương Thiên Dịch rốt cuộc đã bị ai giết?”
Tôi nhìn cô: “Cậu nghe hết rồi?”
Cô gật đầu: “Ừ!”
Tôi bình tĩnh cười: “Tôi muốn tắm.”
“Không thể nói cho tôi sao?” Cô không buông tha.
Tôi lẳng lặng nhìn cô: “Là tôi không thể nói.”
Khả Nhi hiểu, gật đầu: “Hiểu rồi…”
Tôi khẽ cười: “Tôi thật sự muốn tắm.”
Khả Nhi ồ một tiếng, xoay người ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho tôi.
Tôi cởi áo choàng tắm, bước vào bồn tắm, chậm rãi ngồi xuống.
Dương Thiên Dịch tất nhiên đã bị Dương Thiên Trạch hại chết, từ khi trên máy bay tôi đã biết. Nhưng chuyện này không thể nói, cũng không thể nhận, nếu không, hậu hoạn khôn lường.
Cái gọi là công sinh không bằng công dưỡng, mặc dù Dương Khải luôn miệng nói muốn tra ra hung thủ giết hại cha đẻ anh ta, nhưng trong lòng, anh ta vẫn cảm thấy Dương Thiên Trạch gần gũi hơn. Dẫu sao 30 năm công nuôi dưỡng, không dễ gì vứt bỏ. Mới vừa rồi anh ta gọi điện, vợ chồng Dương Thiên Trạch ắt ở ngay bên cạnh anh ta, nếu như tôi đồng ý giúp anh ta tra ra nguyên nhân cái chết của Dương Thiên Dịch, mẹ anh ta có lẽ sẽ vui vẻ yên tâm, nhưng Dương Thiên Trạch, ông ta sẽ cho tôi và Khả Nhi sống sót rời khỏi Tây Kinh sao?
Chuyện như vậy, tôi sẽ không chọc vào.
Trực giác cho tôi biết, tôi không cần vì Dương Thiên Dịch tìm lẽ công bằng, sẽ có người báo thù cho ông ta.
Tôi thở ra một hơi dài, yên lặng nhắm mắt lại.
Cuộc đại chiến sắp tới, nghĩ ngơi dưỡng sức đi.
Sáng hôm sau, chúng tôi ăn xong bữa sáng liền gọi điện cho Dương Khải.
“Tôi muốn nói chuyện với mẹ anh mấy câu.” Tôi nói: “Anh mang bà ấy đến, chỉ mẹ con hai người.”
“Được!” Dương Khải nói.
Mười mấy phút sau, chuông cửa reo lên, Khả Nhi mở cửa ra nhìn, là hai mẹ con Dương Khải tới.
Mẹ Dương Khải tên Trần Huệ Tử, đoan trang xinh đẹp, vô cùng có khí chất, hơn 50 tuổi nhưng nhìn chỉ như người 35 36.
Nói chuyện vài câu, tôi mời bà vào phòng khách, bảo Dương Khải tránh đi.
Dương Khải gật đầu, xuống lầu dưới chờ.
Trần Huệ Tử có chút lo lắng, hắng giọng, thử dò hỏi tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Dì đừng nghi ngờ, cháu không có ý gì khác.” Tôi bình tĩnh nói: “Cháu chỉ muốn biết một chút, chồng trước của dì, Dương Thiên Dịch…”
Nhắc tới Dương Thiên Dịch, Trần Huệ Tử xấu hổ cúi đầu, thương tâm mà thở dài, trong mắt lóe lên ánh lệ.
“Dì, cháu biết dì khó chịu.” Tôi nói: “Nhưng muốn phá được Phong Hồn Tế, cháu phải tìm hiểu về Dương tiên sinh. Dĩ nhiên, liên quan đến chuyện tình cảm giữa hai người, dì không cần nói, chỉ cần nói với cháu, ngày xưa ông ấy làm gì, trước khi mất tích làm gì, đi đâu, còn có nơi hai người sống trước đây, vậy là đủ.”
Khả Nhi đưa cho bà ấy khăn giấy: “Dì, cho dì…”