“Cảm ơn.” Trần Huệ Tử nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt, hít vào một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi và Thiên Dịch là bạn chung hồi đại học, cũng là mối tình đầu của nhau. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi liền kết hôn. Dương gia là đại gia tộc ở Tây Kinh, nhưng Thiên Dịch chỉ ở dòng thứ, không về Tây Kinh mà ở lại huyện Long Xuyên. Tôi là người Thượng Kinh, sau khi cùng Thiên Dịch kết hôn liền đến huyện Long Xuyên, thừa kế sản nghiệp của cha ông ấy, khai thác mỏ cát.”
Tôi gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Ban đầu, tình cảm của chúng tôi rất tốt.” Bà lau nước mắt: “Nhưng sau đó làm ăn gặp trục trặc, ông ấy đắc tội với người trong huyện, họ gây khó khăn cho chúng tôi. Sau đó Dương Thiên Trạch đến huyện Long Xuyên, giúp ông ấy đả thông quan hệ, việc mua bán lúc này mới khấm khá lên. Thiên Trạch rất nhiệt tình, mặc dù ông ấy và Thiên Dịch là anh em cùng họ, nhưng lúc nhỏ, Thiên Dịch đã cứu mạng Thiên Trạch, cho nên quan hệ của họ rất tốt. Bởi vì khi đó cha Thiên Trạch là gia chủ Dương gia, cho nên gia cảnh rất khấm khá, quan hệ cũng rộng, dưới sự giúp đỡ của ông ấy, việc làm ăn của Thiên Dịch ngày một tốt lên.”
Tôi lại gật đầu.
“Sau khi việc làm ăn có thay đổi, Thiên Dịch giao mỏ cát cho một người anh em, cũng Thiên Trạch mở một công ty mậu dịch, làm vận chuyển từ phương Nam về Tây Bắc, trung chuyển mua bán.” Bà nói: “Có mối quan hệ của Thiên Trạch, chuyện làm ăn rất dễ dàng, vô cùng có lãi, qua năm đầu tiên liền kiếm được bộn tiền.”
“Một buổi tối, Thiên Dịch không có nhà, Thiên Trạch uống nhiều tới nhà tôi. Tôi cũng không nghĩ nhiều, cho ông ấy vào, nhưng sau khi vào, ông ấy lại nói ông ấy thích tôi, nói làm tất cả mọi chuyện đều vì tôi. Lúc ấy tôi đã cự tuyệt, nhưng ông ấy…”
Cô khổ sở cười một tiếng, bất đắc dĩ thở dài.
“Dì, cháu đã nói, chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm, dì không phải nói.” Tôi nhỏ giọng nói: “Những điều này đều là chuyện riêng tư của mọi người, chúng cháu không thích hợp nghe…”
“Cháu không cần thấy xấu hổ cho tôi.” Trần Huệ Tử thương tâm nói: “Chuyện này, là tôi có lỗi với Thiên Dịch. Lần đó, Thiên Trạch uống say, tôi không còn cách nào khác. Nhưng sau đó, ông ấy lại đến tìm tôi, tôi không có cách nào tự bảo vệ mình, hết lần này đến lần khác cho ông ấy được như ý. Sau đó tôi cảm thấy không thể như vậy được nữa, tôi nói với Thiên Trạch, nếu ông còn tiếp tục dây dưa với tôi, tôi sẽ không sống nữa. Thiên Trạch nghe tôi nói vậy, không nói gì, trở về Tây Kinh.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Sau đó, chừng nửa tháng.” Bà lau nước mắt: “Một buổi tối, Thiên Dịch nhận được điện thoại liền ra ngoài, sau đó, ông ấy không trở lại nữa…”
Bà đau lòng bật khóc.
“Vậy dì không đi tìm ông ấy sao?” Khả Nhi hỏi.
“Tìm chứ, tôi đã đi tìm.” Trần Huệ Tử khóc nói: “Tôi báo cảnh sát, cảnh sát không tìm được ông ấy, tôi liền tự mình tìm, những năm nay tôi đều thuê thám tử tới để điểu tra chuyện này, tôi cũng đã tìm ông ấy suốt 30 năm …”
Khả Nhi mắt đỏ lên.
“Vậy sao dì lại kết hôn với Dương Thiên Trạch?” Tôi hỏi.
“Vì tôi đã mang thai.” Bà khóc nói: “Tôi không biết đứa trẻ là con ai, tính ngày có thể là của Thiên Dịch, cũng có thể là Thiên Trạch. Sau khi Thiên Dịch mất tích, Thiên Trạch ngày ngày tới huyện Long Xuyên, đút lót khắp nơi tìm Thiên Dịch. Tìm mấy tháng, một chút tin tức cũng không có, nhưng bụng tôi càng ngày càng lớn. Mắt thấy sắp sinh, Thiên Trạch bảo tôi gả cho ông ấy, ông ấy sẽ chăm sóc tôi cả đời, tôi không muốn đứa trẻ sinh ra không có cha, lúc này đã đồng ý với ông ấy...”
Bà đau lòng không thôi: “Tôi có lỗi với Thiên Dịch, có lỗi với ông ấy…”
Tôi hít vào một hơi, hiểu ý bà.
“Dì, dì đừng đau lòng…” Khả Nhi mắt long lanh an ủi bà: “Mọi chuyện đều đã qua, dì đừng khóc, hại người...”
Trần Huệ Tử khóc một hồi, thật lâu mới có thể bình tĩnh lại, cầu khẩn tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, tôi biết cậu rất giỏi, cậu có thể cứu được con dâu tôi, chắc chắn cậu cũng biết ngày đó là ai đã hại chết Thiên Dịch. Tôi cầu xin cậu, xin cậu nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, được không?”
Tôi lắc đầu: “Xin lỗi dì, cháu không biết.”
Trần Huệ Tử kích động quỳ xuống: “Thiếu gia, tôi cầu xin cậu, tôi chỉ muốn biết, chồng tôi đã chết thế nào, tôi cầu xin cậu!”
Tôi vội vàng đỡ bà dậy: “Dì! Dì đừng làm vậy!”
Khả Nhi cũng khuyên bà: “Dì, dì đừng kích động, ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói.”
Cô đỡ Trần Huệ Tử ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.
Ý cô muốn nói, nhất định không thể mềm lòng, ai biết bà dì này có phải đến thám thính hay không?
Tôi biết ý cô, tôi cũng biết Trần Huệ Tử không phải tới thay Dương Thiên Trạch dò thám tin tức, bà thật lòng muốn biết hung thủ đã giết Dương Thiên Dịch là ai.
Nhưng vẫn câu nói đó, tôi không thể nói.
“Dì, cháu không phải thần tiên.” Tôi nói: “Chuyện này, cháu thật sự không biết.”